Wednesday, April 2, 2014

THÁNG 3 BUỒN THIU, THÁNG 4 GÃY SÚNG


MX Tiểu Cần
Ngày 4 tháng 4 năm 1975,  Về đến VũngTàu SĐ/TQLC (Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến) chúng tôi đóng quân ở một căn cứ Quân Sự của Quân Đội Đồng Minh để lại sau khi họ rút về nước ngay tại bãi sau thị xả VũngTàu (tôi không quan tâm là của U.S.A hay của Úc) đối với tôi nơi đến rồi đi chẳng có gì là quan trọng cả, có quá nhiều nơi chốn mà suốt hơn 7 năm làm lính Mũ Xanh từ Bến Hải đến tận Mũi Cà
Mau tôi đều đặt chân đến (Tháng Giêng xuôi quân ra Huế ......) quên rồi bài thơ 12 tháng anh đi của Đại úy Bình phòng tâm lý chiến. SĐ/TQLC trong tình trạng tái bổ sung quân số, quân dụng sau cuộc lui binh từ QĐ1 về đây.  Lạng Sơn TL ( Tư Lệnh SĐ/TQLC ) kiêm nhiệm thêm chức Quân Trấn Trưởng thị xả VũngTàu nên ông rất bận rộn chấn chỉnh trật tự an ninh toàn Thị Xả, vì dân số tăng gấp bốn hay năm lần dân số của Thị Xả. Dân từ miền trung chạy vào lánh nạn CSBV, dân ở thành phố Sàigòn (nhà giàu có, họ hàng của các ông to, mặt trợn hèn nhát có) ra đây chờ cơ hội để di tản .....khi TL bận bịu một thì chúng tôi (Tiểu đội làm việc cận kề bên TL) phải tất bật gấp đôi, Đại Dương (Đại Úy Nguyển Quang Đan K21/ VB) chánh văn phòng TL là người bận bịu làm việc không có thời gian nghỉ ngơi (xin được nói thật nghe Đại Dương anh em chúng tôi biết nên thương anh lắm) đôi giày trận chỉ cởi ra vào lúc quá nửa đêm để an vị trên chiếc vỏng nylon (vật bất ly thân của người lính) ngày và đêm cá nhân tôi phải theo bước chân của TL. Dù có muốn thăm lại cái thành phố mà 6 năm về trước tôi được đơn vị gửi ra đây học khoá chuyên môn về ngành Truyền Tin, cũng chẳng thực hiện được đến nổi chuyện gửi một lá thư về nhà báo tin cho mẹ già rằng "con của mẹ vẩn bình an" phải nhờ ban văn thư của đơn vị gửi giúp. Lính Mũ xanh là thế đó ( sống hùng sống mạnh hãy gia nhập lính Mũ Xanh ) kể cả chuyện vừa nhận được văn thư lên chức Thượng sĩ, chức thường niên chứ không phải Đặc Cách vì TL rất khó khăn chuyện ấy .....( xin lổi TL tôi chỉ nói lên sự thật ) mà chưa được một lần đeo lon mới
Tiểu Cần bên cạnh TL và quý Niên Trưởng
Ngày 7 tháng 4 năm 1975, tin tức hành lang .....trước nhứt là:  tình hình đất nước ( miền Nam Việt Nam Cọng Hòa) rất xấu sẽ có biến chuyển không sáng sủa, thật sự tận cùng trong khối óc nhỏ bé của tôi không thể hình dung được có cái ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng tin truyền miệng thêm mắm, thêm muối nên rồi củng mặn chát trong sự lo toan của tôi, cộng thêm trên trời cao có quá nhiều máy bay đủ loại ra vào từ cửa biển như đi chợ, nên chuyện lo lắng không an lành là lẽ tất nhiên thôi. Tin có giá trị là SĐ/TQLC sẽ rút về Cần Thơ "Tử Thủ" với Thiếu Tướng Nguyển Khoa Nam. Về Cần Thơ ? Ôi quê hương! Niềm vui rộn ràng khởi động trong tôi đã bắt đầu rạo rực mong chờ, dù không biết tương lai của đất nước sẽ ra sao? Vì đó là chuyện của Thượng Cấp, nghe qua rất ư là Vô Tình nhưng sự thật là thế đó ......tôi chỉ kể rõ cái thật dù có thể bị cho là vô trách nhiệm. Tôi sẽ tận hưởng niềm vui đoàn tụ với mẹ tôi, với gia đình bé nhỏ mà hơn 4 năm không hề có ngày nghỉ phép để về gặp mặt , và dù có phải đền xong nợ nước tại quê nhà ( cái nợ vốn lẩn lời trả hoài không hết ) cũng mản nguyện và bảnh hơn nhiều chiến hữu lắm rồi. Cần Thơ là nơi tôi được sinh ra và lớn lên, từ là một đứa bé chào đời đến lúc thi rớt Tú Tài rồi gia nhập vào lính Mũ Xanh cho nên Cần Thơ đối với tôi là thế đó. Nhớ đến Bến Ninh Kiều nằm bên giòng sông Hậu gió thổi nhè nhẹ mang theo hơi mát của giòng nước ngọt quanh năm chảy xuôi đến tận Cà Mau ra biển cả. Nhớ đến ngôi trường Phan Thanh Giản của con trai chỉ cách nhau cái dậu mồng tơi hàng rào là ngôi trường con gái Đoàn Thị Điểm, mà có rất nhiều lần tôi muốn sang chơi thăm nàng, không phải tại cái dậu mồng tơi, nhưng ngại ông già gác gian tóm cổ là toi mạng. Nào là vườn ổi , vườn trái cây ở cầu Cái Khế mà tôi đã từng có rất nhiều lần lặn hụp theo con kinh vào vườn để bẻ trộm Xoài , Ổi , Mận , Chôm Chôm v..v..v , chợ nổi Cái Răng , Phong Điền , với cách buôn bán rất đặc biệt trên những chiếc ghe hay xuồng mà khách đi mua bắt buộc phải đến bằng xuồng hoặc tàu máy ....trước mủi ghe treo lủng lẳng loại trái cây gì thì cửa tiệm bán trái cây đó ....ôi Cần Thơ!

Ngày N+ của tháng 4 năm 75, thêm một cái tin rất là hấp dẩn ( đối với tôi ) cho rằng " Đảo Chánh " TL sẽ đem SĐ/TQLC về Sàigòn hạ bệ vị Tổng Thống đương nhiệm Nguyển Văn Thiệu, hầu cứu nguy nước mất nhà tan. Thú thật tôi rất thích và vui mừng với cái tin này vì hai lần Đảo Chánh trước kia tôi còn bé, nên chỉ nghe kể lại hay đọc qua sách vở của lịch sử, còn bây giờ thì tôi sẽ là một trong những người lính TQLC trực tiếp hay gián tiếp làm nên lịch sử (?). Hai Tiểu Đoàn TQLC sẽ làm lực lượng chính, một Tiểu Đoàn sẽ làm đơn vị trừ bị cho cuộc Đảo Chánh, còn lại tất cả SĐ/TQLC sẽ ở trong tình trạng báo động 24/24 vừa chống đở quân CSBV vừa yểm trợ cho 3 đơn vị Đảo Chánh. Tôi nôn nóng mong đến ngày G để theo TL và SĐ/TQLC tiến về Sài gòn .

Ngày 12 tháng 4 năm 75, ( nếu trí nhớ tôi không lầm ) hai Lữ Đoàn TQLC di chuyển về căn cứ Long Thành dưới sự chỉ huy của ĐB Tango ( Đại Tá Nguyển Thành Trí . Tư Lệnh Phó Sư Đoàn ) để tăng phái cho Quân Đoàn III, TL ở lại VũngTàu với một Lữ Đoàn TQLC. Chuyện TL ở lại VũngTàu lúc đó là việc không bình thường, đến bây giờ thì hầu như chúng ta đã biết lý do ....như vậy chuyện Đảo Chánh bị kẹt ông bạn Đồng Minh Hoa Kỳ cản trở nên đành không thực hiện được.

7 giờ sáng ngày 28 tháng 4 năm 75, Đại Dương tập họp anh em chúng tôi lại nói sơ qua tình hình rất bi đát hiện tại và anh có nói nếu CSBV chiếm được miền nam thì TL nhứt quyết không đầu hàng, có hai trường hợp xử trí:

1. Là tử thủ ( nếu có thể )

2. Là ra khơi ( vì cửa biển trước mặt )

Chưa biết phải đi đâu ? tất cả anh em chúng tôi đứng im lặng, mỗi người có nghĩ suy riêng trong đầu, riêng tôi thì vẩn còn ám ảnh chuyện Đảo Chánh hay về vùng IV chiến đấu với Tướng Nam đã tiêu tan rồi, đường về quê hương có hàng dừa xanh xa vời quá .

Đại Dương tiếp theo

- Nếu TL ra đi ( ra khơi ) ai muốn đi theo TL thì đứng sang một bên, còn những ai chọn ở lại về với gia đình thì TL sẽ cho trực thăng chở về Căn Cứ Sóng Thần. Trong số đi theo TL có tôi, cho đến bây giờ sau 35 năm tôi vẩn chưa có câu trả lời là tại sao đi theo TL ? Có phải do lòng trung kiên (?) mà bỏ mẹ già đơn chiếc ở quê nhà .....Cuộc họp bỏ túi xong tôi được lệnh mang máy PRC25 theo trực thăng đưa những anh em chọn ở lại , trên đường bay về căn cứ Sóng Thần nhìn những gương mặt thân thương với nhiều năm tháng chiến đấu bên nhau lòng dạ tôi cảm thấy nao nao buồn .....Tr/sĩ Nam, phụ trách ẩm thực cho TL Hạ sĩ Guông người gốc Miên Sóc Trăng, các cận vệ huyền đai đệ tứ đẳng như Tr/sĩ Trương cao 1m90, Tr/sĩ Hoài tây lai đẹp trai, Tr/sĩ Mến gốc người Hoa chợ lớn, hiền như cục đất. Lần chia tay mãi đến bây giờ không một lần gặp lại .

Sáng ngày 29 tháng 4 năm 75, Đại Dương lệnh cho tôi mang máy PRC 25 theo anh bay đến căn cứ Long Thành vì anh sẽ có cuộc gặp mặt với Đại Bàng Tango, trực thăng bay dọc theo quốc lộ để tránh súng phòng không của CSBV , nhìn xuống con đường nhựa trải dài tiếp nối một đoàn người lẫn xe cộ nối đuôi nhau trực chỉ hướng VũngTàu giống như cuộc diễn hành đón mừng lễ hội. Rõ ràng là thiên hạ tranh nhau rời bỏ quê hương đất nước rồi. Chỉ có chúng tôi những người lính bình thường, rất bình thường là dững dưng không nôn nao, tính toán, hay lo sợ mà cả một đời binh nghiệp vỏn vẹn là nhận lệnh và thi hành lệnh để rồi kết cục của cuộc chiến chúng tôi là những người thua thiệt đau đớn, tủi nhục, mất mát nhứt là các anh em thương phế binh, các chị em cô nhi quả phụ còn ở lại quê nhà .....Trực thăng đáp xong ĐD có xe đón đến TOC ( trung tâm hành quân ) còn tôi lợi dụng cơ hội này chạy sang vùng đóng quân của TĐTT để thăm bạn bè cùng đơn vị " Gốc " chuyện " Bà Tám " chuyện thời sự rồi cũng phải ngưng vì đã đến giờ chúng tôi phải bay ra VT sau khi ĐD xong buổi họp chớp nhoáng với ĐB Tango. Trên đường bay trở về tôi nhìn sang ĐD thấy gương mặt của anh vẻ đâm chiêu nghĩ suy, thường thì khi bắt gặp nhìn nhau trên chuyến bay, vui hay buồn, khó khăn hay bình thường anh đều cho tôi một nụ cười, cười nhẹ, cười lấy lệ, hay cười để gọi là cười, nhưng chuyến này đã ba lần anh bắt gặp tôi lén nhìn anh mà vẩn với gương mặt lạnh lùng đang suy nghĩ điều gì đó ? Chắc là phải có vấn đề ? Tôi thầm nghĩ ....trong hoàn cảnh này tất cả tin tức đều quan trọng và hấp dẩn đối với tôi ! Tôi đã làm nhiệm vụ của một ATV ( âm thoại viên ) hơn 7 năm dài chuyên nghiệp, kỷ cương nghiệp vụ luôn luôn giữ đúng từ khi bước chân khỏi cổng trường truyền tin,mà nhứt là ATV cho vị chỉ huy cao cấp bắt buộc phải :
Thứ 1 Tôi không nghe
Thứ 2 Tôi không thấy
Thứ 3 Tôi không nói
Còn bây giờ giữa cảnh trăng sáng, trăng tối này tôi rất muốn biết để có thể lo lấy thân nếu phải. Nghĩ như vậy cho nên khi trực thăng đáp xuống bản doanh của TL trên đường vào phòng TL tôi đã kéo anh sang một bên và hỏi :

- Xin ĐD cho em biết tình hình thế nào hay có gì xảy ra nên trông anh khác thường ?

- Chú hứa giữ kín thì anh nói

- Em xin hứa

ĐD nhìn tôi

- Anh chuyển lời đề nghị đến ĐB Tango là nếu CSBV vào (chiếm miền Nam ) xin ĐB cùng gia đình ra VũngTàu di tản với TL .

Tôi tò mò

- Rồi ông trả lời thế nào ?

ĐD nhìn vào khoảng trời xanh

- Không. Tôi không đi đâu cả, tôi sẽ về quê vợ ở Long Xuyên .

Sau đó ĐD đi vào trình lên TL . Còn tôi thẩn thờ đến nơi đóng quân của mình mà đầu óc không ngừng nghĩ đến câu trả lời của ĐB Tango: "Tôi sẽ trở về quê vợ ở Long Xuyên" . Vâng ĐB Tango đã trở về " mái nhà xưa " sau khi CSBV chiếm trọn miền nam và kèm theo hơn 13 năm tù đày vô cùng khổ cực trong lao tù của cộng sản .

Kính thưa TLP. Là một quân nhân MX nói chung, một ATV nói riêng tôi đã được cái duyên và may mắn làm việc cận kề với các vị chỉ huy cao cấp trong đơn vị: ĐB Khánh Ly ( Tr/Tướng Lê Nguyên Khang TL/SĐ/TQLC) trong thành nội Huế, ĐB. Sông Hương ( Th/tá Sắc TĐT/TĐ3 TQLC ) hành quân vùng Chương Thiện, ĐB Long Mỹ ( Đ/Tá Nguyển thế Lương CĐP/CĐ.B ) hành quân vùng Mỷ Tho. ĐB. Sài Gòn ( Đ/Tá Tôn Thất Soạn CĐT/CĐB ) hành quân Năm Căn, U Minh thượng. ĐB Tango ( Đ/Tá Hoàng Tích Thông LĐT/LĐ147 ) hành quân Lam Sơn 719 . Sau cùng là ĐB . Lang Sơn ( T/Tướng Bùi Thế Lân TL/SĐ/TQLC ) đối với TLP tôi chỉ có duyên mang máy theo ông vỏn vẹn chỉ hơn 2 giờ trong một lần TLP thay TL đi thăm LĐ 258 trong trận tái chiếm Quảng Trị. Nhưng đối với tôi hình ảnh một TLP/SĐ ngày lẫn đêm ngồi trước phóng đồ hành quân trong TOC không mệt mỏi. Sáng sớm bước vào TOC gặp ngài, trưa vào TOC củng gặp ngài, chiều vào TOC chắc chắn gặp ngài, tối vào TOC ngài vẩn ngồi đó trên tay điếu thuốc Camel không nói, không nhìn, không cười, chỉ nhìn thẳng vào cái bản đồ hành quân to tướng trước mặt. ( ĐB ơi sao ông không đi nghỉ cho khoẻ cái thân ? ) những hình ảnh đó mãi mãi trong ký ức của tôi mỗi khi nghỉ đến người anh Hai của SĐ/TQLC.

Thẩm quyền Cần Thơ ( T/Tá Tô Văn Cấp ) đã viết: "...có những vị bỏ nước ra đi không phải họ hèn nhác, có những vị ở lại không phải họ anh hùng ( họ không đi vì họ không có phương tiện mà đi ) đàng này đối với TLP thì hoàn toàn khác hẵn..."

Sau 35 năm dài có quá nhiều đổi thay. Ba mươi lăm năm cũng đủ để chúng tôi (Tiểu Cần) xin được viết ra đây những gì tôi biết, chứng kiến, mà ít ai hân hạnh biết được cho nên câu hỏi cứ đè nặng trong tôi là: Tại sao không nói khi còn cơ hội nói được ? Hầu mong rằng cái gì của lịch sử nên trả lại với lịch sử. Còn câu trả lời KHÔNG của ĐB vào một ngày sắp tàn của cuộc chiến tôi xin được Trân Trọng giữ gìn và mãi mãi gọi là " lời từ chối của một vị Chỉ Huy Cao Cấp" .

IDIANAPOLIS 9 /25 /2010

No comments:

Post a Comment