Bước qua năm 1972. Nhà kho trại bắt đầu những gôm gom đồ đạc quân dụng...người Mỹ thực sự muốn rút quân khỏi Việt-nam...Vào tháng 2 năm 1971. Tư-lệnh quân đội Mỹ tại Việt-nam ra lệnh cho các đơn vị SOG chấm dứt mọi hoạt động của toán Biệt-kích trên đất Lào, theo sự biểu quyết của Quốc-hội Mỹ và những ràng buộc ngoại giao. Các toán Mỹ trong trại chỉ còn hoạt động trong nội địa, giáp biên giới Lào-Việt. Lúc này Quân đội Bắc-việt Cộng-sản đang ở vào thế thượng phong, họ được hưởng lợi thế bởi sự dần rút quân của Mỹ...không một đơn vị cơ động nào của Mỹ còn nằm sâu trong lãnh thổ miền nam Việt-nam. Khoảng trống chiến thuật mà Quân-đội Việt-nam-cộng-hòa không thể bù đắp được từ sự rút quân ở những căn cứ Mỹ và tiền đồn tai mắt bàn giao! Quân Cộng-sản đang dần tiến về thành phố! Không ai có tinh thần chống cộng mà không chống đối trong sự đau đớn, nghẹn ngào cái bàn Hiệp-định Ba lê mà người Mỹ đang thương thảo với địch! Đưa coca cola cho cái bàn hiệp định đáng ghét đó chính là đám phản chiến tại Mỹ và Quốc hội...Đơn vị SOG phải chiến đấu trong đơn độc và nhất là mọi tài trợ đều bị cắt, trừ những gì chúng tôi sẵn có! Thật ê chề và bất mãn trong tình thế như bị bỏ rơi...nhưng cấp cao vẫn đòi hỏi tin tức tình báo nơi đơn vị! Các toán Biệt-kích của sở Bắc, được lệnh rút khỏi miền Bắc Việt-nam bằng con đường sang Lào đến căn cứ của tướng Vàng Pao người Mèo mà CIA nuôi dưỡng nơi biên giới...để được đưa về Long-thành, căn cứ họ xuất phát. Còn các Biệt-kích Strata, về căn cứ Sơn-chà Đànẵng...Biệt-kích Lôi-hổ (OP35) giờ phải gồng mình hoạt động trong nhiều tổn thất...Hai phần ba là con số các toán Mỹ còn hoạt động trong nội địa và họ có quyền lựa chọn mục tiêu, để tiết kiệm xương máu theo đúng chương trình Việt-nam hóa chiến tranh...Có những chuyến toán được thả xuống đề chứng kiến và báo cáo cái căn cứ địch trống rỗng! Nhiều khi tôi có cảm tưởng chính người Mỹ mới là đồng minh của quân đội Bắc-việt...vì thời điểm này, Lôi-hổ chúng tôi có rất nhiều mục tiêu nhưng các máy bay đều đang được cho uống...bia tại phi trường! Cái khu cấm (Isolation) sát bên nhà kho, cùng các toán nằm chờ hành quân chứng kiến cảnh gom đồ sẵn sàng để rút quân...nhiều bộ mặt đã cúi xuống ngậm ngùi và bên hông sừng sững cái đài 22 mét hoang phế...chả ai thực tập xuống dây từ trực thăng. Kế hoạch OP35 cho các đơn vị C&C - Task Force trách nhiệm hành quân do thám, phá hoại hệ thống đường mòn Hồ-chí-Minh...Đang hồi kết thúc.
Phi đoàn 219 (bay cho SOG) nay với những trực thăng UH thay thế H34 đen rằn bất hủ, đã từng một thời gắn bó trên mọi gian nguy, chiến trường liều lĩnh...Sự đổi thay này đã không làm vui lòng người lính Lôi-hổ...tôi tin rằng hầu như tất cả trong nỗi buồn xâu sắc lính Biệt-kích chúng tôi đều muốn thấy...sự trở lại của H34 oanh liệt và tin cậy. Với quá khứ bất tử mang danh Thần-phong.
Sự rút quân của người Mỹ được thấy rõ hơn bằng việc họ đang gấp rút huấn luyện cho Sở-Công-Tác, vừa mới thành lập...mà sau này có các Đoàn 11, 72 đóng tại Đà-nẵng, Đoàn 75 tại Pleiku và Đoàn 68 tại Sài-gòn. Các toán Sở-công-tác được huấn luyện chuyên về Biệt-kích xâm nhập bằng đường không hay đường bộ vào lãnh thổ Bắc Việt-nam hoặc dọc theo biên giới Việt-Lào...SOG đang chạy đua với thời gian để cố gắng giúp đàn em Nha-kỹ-thuật, trước khi cuốn cờ! Thật là xui rủi trong huấn luyện, một chiếc C46 của SOG chở các toán thực tập đã vì sương mù nên đâm vào núi làm thiệt mạng toàn bộ mấy chục người.
Những cuộc hành quân khẩn được theo dõi từng chuyến và do các toán Nha-kỹ-thuật đảm trách vượt biên...sự phối hợp giữa Nha-kỹ-thuật và SOG từ lâu nay vẫn là đế tài bàn luận...SOG chỉ huy và điều hành toàn bộ sự phối hợp, chia sẻ phần nào tin tức tình báo có được...Nha-kỹ-thuật chỉ làm những công việc thụ động mang tính thứ yếu..."Ai chi địa thì chỉ huy!" SOG lập ra đơn vị SCU (Special Commando Unit) : Đoàn Biệt kích cảm tử...phần lớn tuyển mộ từ những dân tộc thiểu số như Nùng, Thượng, Miên, người thiểu số di cư: Thái, Mường, Tày v.v. người Việt-nam chỉ có một số ít trong đơn vị này. Tất cả được tuyển trực tiếp bởi người Mỹ và các cán bộ Nha-kỹ-thuật trợ giúp giới thiệu...SOG trả lương, huấn luyện và trực tiếp chỉ huy...còn Nha-kỹ-thuật chỉ làm những công việc theo yêu cầu và nhu cầu cần thiết. Nhưng kể từ năm 1970 người Mỹ mới chấp thuận giao quyền chỉ huy toán Thám-sát cho những cán bộ thuộc Nha-kỹ-thuật, kể cả đại đội Hatchet Force...mười toán thám sát Nha-kỹ-thuật được thành lập, trong số trên ba mươi toán của trại (TF1) để chuyên trách cho những mục tiêu tại Lào mà người Mỹ có lệnh không được phép vượt biên! Người ta không lạ gì khi một toán Lôi-hổ thuộc chỉ huy của những cán bộ Nha-kỹ-thuật lại có đến 3/4 quân số là Biệt-kích-quân (SCU) người Mỹ duy trì tình trạng này cho đến ngày giải tán 30 tháng 4 năm 1972...dù cho từ năm 1971 SOG phải hoạt động với nhiều khó khăn, luật lệ. Nên phần lớn phải dựa vào các toán Lôi-hổ Nha-kỹ-thuật để nhẩy vào Lào, Cam-Bốt bằng thành phần hai cán bộ Nha-kỹ-thuật ( 1 sĩ quan, 1 hạ sĩ quan) và sáu Biệt-kích-quân (SCU) mà trong đó người Thông-dịch được coi là quan trọng vì trách nhiệm liên lạc với FAC (Covey) phần đông do người Mỹ đảm trách bay không thám.
Kể từ cuối năm 1971, sự bấn loạn trong các toán Mỹ có phần nặng hơn cho dù mục tiêu nằm trong nội địa. Thiệt hại nặng về nhân mạng kéo dần khi mà cuộc chiến được chuyển về thành phố! Lợi dụng sự rút quân của quân đội Mỹ bỏ lại nhiều lỗ hổng chiến thuật...địch gia tăng chuyển quân để tấn công vào Quảng-trị...Tỉnh cực bắc của miền nam Việt-nam, nằm sát khu phi quân sự. Một toán người Thượng mới đây, gồm ba người Mỹ cùng năm Biệt-kích Thượng mất tích...Một tuần sau Covey mới nhận được tín hiệu và cứu được một người Thượng đem về. Anh ta khai bị bắt cùng toán nhưng lại được địch quân thả về!? Quân đội Bắc-việt đang được điều động ở cấp độ lớn...Những Sư-đoàn quân Việt-cộng tạo thành thế trận địa chiến sẵn sàng lâm trận trước sự làm ngơ của Không-quân Mỹ. Sư-đoàn 3 bộ binh, quân đội Việt-nam-cộng-hòa mới thành lập đang bị bao vây trong chiến đấu gần như đơn độc...đã anh dũng cho đến lúc không còn lối thoát! Lối đầu vào Quảng-trị, hừng hực máu lửa...Địch quân nhắm vào thành phố bên này sông Thạch-hãn. Cục diện chiến trường lúc này đang là cái giá của chính sách tiết kiệm xương máu ( Việt-nam hóa chiến tranh) và sai lầm kiểu "đi đêm" của những chính khách Mỹ, để cố rút một chân còn lại trong bãi lầy! Các toán Lôi-hổ Nha-kỹ-thuật nhẩy vượt biên sang Lào...có phần nhẹ. Trong khi các toán Mỹ mục tiêu nội địa lại thảm hại quá mức! Toán Colorado vừa xuống vào buổi chiều đã đụng địch. Toán trưởng Trung sĩ nhất Bookout cùng hai Biệt-kích quân người Việt thiệt mạng, không lấy được xác. Một toán người Nùng bị xóa sổ êm ru qua ngày hôm sau xâm nhập. Trung đội Thượng ( Hatchet Force) lên tăng cường cho đài Hickory vì áp lực có thể bị tấn công nay mai! Trong khi nhà kho trống lốc vì được di chuyển hàng đêm. Đúng lúc này toán tôi được lệnh hành quân.
Một chiếc C130 chở đầy binh sĩ thuộc Sư-đoàn 101 dù quân đội Mỹ phù hiệu mang hình đầu bồ câu trắng và toán tôi rời Đànẵng đến Phú-bài, đang đáp xuống sân bay...Cửa máy bay vừa mở, chiếc xe jeep đậu ngay đuôi, một người Mỹ đón toán đưa về căn cứ xuất phát, nằm ngay trong phi trường. Toán tôi bốn người hành quân theo yêu cầu của Bộ chỉ huy hành quân chiến thuật (TOC) gồm Toán trưởng Thiếu úy Liêm, Toán phó Trung sĩ Trần văn Bảo thay thế Trung sĩ Trịnh công Thành chuyển lên Kontum (TF3AE) cùng hai Biệt-kích quân là tôi Nguyễn văn Hải, Thông dịch và Thái thành Minh.
Trận pháo kích bằng hỏa tiễn vào phi trường đêm qua, làm mọi người mất ngủ từ hai giờ sáng. Tiếng còi báo động và những trái hỏa châu quanh phi trưởng rực sáng. Trực thăng cũng đã lên và đang xạ kích vào vị trí địch quân. Sự pháo kích quấy rối có vẻ nhỏ so với bộ máy kềnh càng phòng thủ phi trường. Một suy nghĩ chợt đến và trong thâm tâm tôi cảm phục và ngưỡng mộ tinh thần chiến đấu của nghững người lính mang danh Việt-cộng! Những trái hỏa tiễn 122 ly đâu phải đễ dàng đến được vị trí phóng vào phi trường...nghĩ đến hành trình vận chuyển thôi...công bằng mà nói, riêng tôi đã phải ngả mũ chào và phục sát đất...điều hãnh diện chợt lại đến...họ cũng là người Việt-nam như tôi! Quanh nhửng người Mỹ đang sì là sì lồ dưới ánh hỏa châu. Có chăng sự chọn lựa sai lầm phút đầu không tỉnh táo trước những lời nói hoang tưởng hứa hẹn...sự lừa bịp thấy ngay trước mắt, sao nhiều người cứ u mê không nhận ra kể cả từ anh cù đinh lên tận giới trí thức...Người ta làm ngơ và sẵn sàng ủng hộ không đòi hỏi hay xét đến bằng chứng để chứng minh trước những lời nói mê hoặc Cộng-sản! Mà may thay cũng còn có những người theo Quốc-gia cho là tuyên truyền dụ dỗ...nhưng là một con số khiêm nhường so với nhân lực của dân tộc. Câu nói khéo, ngọt ngào, hớp hồn xuất ra từ cái miệng dẻo kẹo, bao giờ cũng có cái kết quả tốt ban đầu! Cái con chữ Cộng-sản đang là những gì mới mẻ dễ thu hút lòng người...hơn là chữ Quốc-gia, hiền từ và chẳng có gì mới! Tâm lý trăm năm nô lệ ngoại bang đang là cái mức chôn chặt trong đầu, khó gỡ bỏ xuống để có được sự nhận định đúng đắn. Cái chết của anh em Ngô-tổng-Thống đang là cái gương cảnh tỉnh...Một con người đạo đức, nhân hậu, lễ giáo không thể nào đối địch hay luôn có phần thua thiệt trước tính xảo quyệt, nham hiểm, ác tâm và nhất là vô thần! Mọi người đều biết, biết hết nhưng cứ giả mù, điếc lác! Ôi ý trời...Ngài xoay ngang hay dọc.
Từ căn phòng chờ sát với phòng thuyết trình. Đoàn người phi hành vội vã lên xe để đến bãi trực thăng nằm ở mé bên kia vài dẫy nhà. Địa thế chật hẹp trong khu vực không cho phép bãi trực thăng luôn thuận tiện trước phòng hành quân như ở căn cứ Quảng-trị. Tiếng động cơ trực thăng rít lên rồi cánh quạt tăng xoay, đoàn trực thăng sáu chiếc cất cánh...dẫn đầu vẫn là hai Cobra đang chờ đoàn...rồi tất tả bỏ lại sau lưng mặt trời đỏ rực, to như cái nia bên dưới cột ăng-ten trong phi trường. Đứng gần tôi Đại úy Ginh (Trần-trung-Ginh) Sĩ quan không thám nói "Toán Habu sáng sớm nay đụng địch, hai chết một bị thương..." Tiếng đại bác bắn yểm trợ từ căn cứ ngoài phi trường nghe ấm lạ nhưng dội vào lòng tôi bát nước lạnh và một mùi lạ theo gió phát ra cạnh tôi...mùi căn nhà bạt toán đang ở và những ghế bố vải nhà binh!
Hai toán Hải Yến và Hải Vân, vừa xâm nhập Lào năm ngày nhưng gặp toàn căn cứ trống lốc, chỉ phát hiện hậu cần canh tác nhỏ lẻ của địch...mà không phải đối mặt với những toán truy nã (Tracker Teams) của quân đội Bắc-việt...Sự chuyển quân rầm rộ của địch sao qua khỏi con mắt tình báo Mỹ...Được lợi thế từ hai ông thầy Liên-sô và Trung-cộng...Bâc-việt đang gia tăng chiến tranh quyết chiếm lấy miền nam Việt-nam. Trước hai cái gai, nhất là Trung-cộng có thể lăm le xâm chiếm Việt-nam...Người Mỹ buộc phải dùng chiến tranh nhưng không muốn thắng! Chính sách "gà nuốt dây thung" ngăn chặn và thẩm lượng...Rất bực bội và bó tay thật chặt các cấp chỉ huy chiến trường...Ấn tưởng Nga-Tầu ám ảnh không thôi Hoa-kỳ!
Thiếu úy Liêm và Trung sĩ Bảo vừa dự thuyết trình. Toán chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào tình hình cho phép xâm nhập. Đoàn trực thăng đã về cứu được hai người, một Mỹ một Thượng. Người ta đang đếm lỗ đạn nơi chiếc trực thăng và hai Cobra...họ chỉ cứu được hai Biệt-kích trong số sáu người của toán Habu! Bữa cơm trưa ăn vội vã nơi nhà bếp dã chiến, rồi một giấc ngủ cần thiết để lại sức...Nắng như đổ lửa, bầu trời trong xanh không một bóng mây. Đàn chim trắng nhẩn nha vỗ cánh bay theo hình chữ V...mũi nhọn là một con to trội dẫn đầu...lùi lại phía sau một con đang cố bay vượt lên theo đoàn, cạnh một Vận tải cơ C130 đang đáp xuống phi trường. Làn gió mát bất ngờ và hiếm hoi tê mê mát rượi nơi mặt, tôi dần vào giấc ngủ trong cái nóng lưng trên giường vải bố quân đội mùi hơi khét!
Phi đoàn trực thăng Green Hornets đến thay thế vào buổi chiều...Sáu chiếc trực thăng đậu hàng dài trên sân. Phi hành đoàn đang được thuyết trình Không quân. Một chiếc xe Jeep nhiệm vụ chở toán qua sân trực thăng chờ xuất phát. Ánh nắng đã nhạt và mặt trời đang dần vào dẫy đồi mé Tây...Một sĩ quan ngưởi Mỹ ngồi giữa trực thăng, nhiệm vụ thả toán còn chúng tôi hai người một ngồi hai bên cửa...Trực thăng dần lên, bên dưới một mầu xanh ngát chập chùng, càng bay vào xâu đồi núi càng cao chen nhau không ranh giới! Đoàn trực thăng bay rất cao, có vẻ để tránh phòng không...gió vun vút quất vào cửa như trực thăng bay chậm đi và tôi thấy rát trên mặt. Mặt trời đứng gần với núi cao, thảnh thơi chứng kiến trận oanh kích của hai chiếc F100 đang nhắm vào ngọn đồi bên dưới, chiếc Covey đang vòng ngoài xa và rồi bầu trời bỗng yên ả hẳn đi khi hai chiếc F100 không còn gầm rú...Kết thúc trận không kích, theo đúng kế hoạch hành quân. Mặt trời đã biến mất tự lúc nào và giờ sau cái vỗ vai vào tôi của sĩ quan thả toán...Trực thăng lao xuống...tôi có cảm tưởng cái đầu của mình như bị ai kéo lui ra xa! Nhưng thân mình thì dính chặt vào sàn trực thăng. Mặt đất bỗng dâng lên mầu xanh cây lá, lùi rất nhanh sau trực thăng và rồi càng máy bay xuống dần, cũng là lúc chúng tôi đưa chân chạm đất...Mùi khét thuốc súng sộc vào mũi khi trực thăng bốc lên. Cảnh cây ngã đổ ngổn ngang và bên kia một hố bom còn đất đỏ au, cạnh một tảng đá lớn đen xì án ngữ...Tôi báo xâm nhập an toàn và rồi núi rừng im lìm, nằm im quanh co bất động! Một cơn gió mạnh hất tung cây lá trong tiếng ào ào cây đổ. Con chim lợn kêu thét lên mỏ hướng thẳng xuống chúng tôi...làm dạ kinh hoàng dâng lên sự sợ hãi bất an! Bóng đêm dần khép lại, chặn hẳn đường đi. Trung sĩ Bảo mở đường vấp té bằng tiếng đổ người xuống đất...tôi nghe khe khẽ tiếng chửi thề nặng giọng Huế! Minh đi sau tôi cũng vừa trượt ngã và chân tôi chạm hẳn vào những hòn sỏi nhỏ cả đống trải dầy trên bề mặt đất núi...chắc hẳn từ cái hố bom bên cạnh tung lên. Toán lầm lũi tiến trong bóng đêm...Lệnh hành quân khuyến cáo, chúng tôi phải di chuyển càng xa càng tốt bãi xâm nhập...Bữa ăn chuẩn bị từ chiều, giờ dạ dầy trống rỗng. Tôi nói nhỏ vào tai Thiếu úy Liêm cho toán nghỉ mệt...ai thấy đói thì ăn cơm. Bầu trời sáng dần và hiện ra con trăng đang thập thò một nửa nhô lên từ núi. Mùi bom đạn hòa cùng cành, thân cây gẫy đổ...theo gió hắt vào mũi gây khó thở, khiến miếng cơm nơi miệng khó nuốt! Ánh trăng nhanh chóng đã cho chúng tôi nhìn rõ mặt nhau. Nhìn lên trăng tròn, sáng ngời có thể là trăng 14, 15 gì đó...Tôi bôi thêm thuốc muỗi vào mặt và dục Trung sĩ Bảo di chuyển. Bữa cơm vội vàng trong đêm có hương vị tô bún, mắm mỡ trên vỉa hè, mỗi khi buổi chiều chơi hết tiền, tối đến đói bụng tìm ăn! Trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng dịu, rõ như riêng tặng cho trường hợp chúng tôi. Có tiếng ì ì bên dưới và chân có cảm giác đất rung rung. Toán dừng lại ngồi xuống, chợt ngó về hướng tiếng động...một vài làn ánh sáng đèn pin quét ngang dọc và từ phía trên, bên dưới có những ngọn đèn loang loáng đi dần vào giữa nơi mà tiếng động cơ xe giờ gầm rú như loạn trời đêm...Chiếc xe đang bị lầy hay hỏng hóc ngay giữa đoàn vận chuyển, trên con đường dưới hông ngọn đồi. Hòa cùng động cơ từng lúc nhỏ to...tiếng người xôn xao theo gió và tiếng chạm của kim khí giữa sắt thép sắc nhọn bay xa. Thiếu úy Liêm đã cho toán di chuyển...vài cây cổ thụ mọc thưa thớt nhưng cũng đủ để che bớt ánh trăng càng khuya càng trắng ngà! Tiếng xào xạc từ chân bước chạm lá cây rụng, bởi mùa hè nắng dữ nơi rừng thưa...trong đêm, nghe như có người đuổi theo...hoặc từ nơi trắng sáng, vòng tay đen xì chờ đợi đoàn tôi bước tới...Tôi thầm cầu sự yên lành nơi bóng đen xung quanh! Tiếng con chim lợn ăn đêm trên tàn cây cổ thụ nghe thê lương nhưng xen lẫn sự thích thú vì gặp mồi ngon. Trung sĩ Bảo đứng lại xem địa bàn...cái bóng người ngắn ngủn dưới chân, tôi nhìn đồng hồ đã 12 giờ đêm. Không gian yên tịnh...nhưng chỉ xen lẫn từng lúc, nhạt hơn tiếng động cơ xe bên dưới dẫy đồi. Một trận ho sặc sụa phát ra từ bên hông và giờ đây đang gằn gằn ho tiếp trong tiếng làu bàu của ai đó bên cạnh. Tôi vội lên chỗ Thiếu úy Liêm và Bảo...ngoái nhìn Minh đang ngồi thủ thế nòng súng hướng thẳng tiếng
ho.
Sau khi đã hội ý, toán vội vã lên đường như trốn chạy mà lòng bấn loạn trong cái lành lạnh nơi gáy! Một điều chắc chắn toán đang nằm ngay vị trí đóng quân của địch.
Mặt trăng đã chếch về tây, chúng tôi ngồi nghỉ bên tảng đá có bóng đen che khuất. Sương đêm lạnh, bắt đầu những làn gió nhẹ từ dẫy đồi bên dưới. Muỗi thì nhiều vô kể tha hồ vây quanh gào thét. Tôi nhìn lại bốn người quanh tảng đá mà lòng sợ hãi bởi trùng điệp núi rừng vây chặt trong tiếng gà gáy the thé như xé lòng kẻ cô đơn độc hành! Ánh trăng ngã mầu vàng không còn trong sáng. Núp trong bờ tối tảng đá, dựa hẳn cái ba lô có cái máy PRC 77 nặng nề với hai hộp pin, gấp đôi số pin của PRC 25...Một đêm mất ngủ và tinh thần căng thẳng đã làm cơ thể mệt nhoài...ngồi xuống chẳng muốn đứng lên. Thiếu úy Liêm đứng tiểu tiện...đổ xuống cái bóng mình và vòng nước như dây câu...tựa như bức tượng thằng nhỏ đái biểu diễn nơi hồ nước công viên. Sau khi bàn bạc và đồng ý kiếm một nơi rậm rạp...đồng hồ đã chỉ hai giờ...Di chuyển thẳng vào khu rừng chồi rậm bên hông để tìm chỗ nghỉ chân chợp mắt.
Nắng đã rọi qua hàng cây bao quanh tảng đá. Thiếu úy Liêm đang nấu nước, Bảo và Minh vẫn còn ngủ vẻ mê mệt. Tiếng chim trên cao hòa cùng gà gáy ráng làm không khí vẻ yên bình dân dã! Dãy đồi bên dưới chen nhau phủ phục như chầu quanh ngọn núi án phía mặt trời đang lên...Tiếng súng đầu tiên từ phía sau lưng không xa...địch truyền tin hay đi săn sớm. Thiều úy Liêm đang xem bản đồ, dùng địa bàn căn lại tọa độ con đường xe chạy đêm qua. Minh và Bảo cũng vừa thức dậy...mùi cà phê thơm phức làm sảng khoái tâm hồn cùng cái say lâng lâng đem đến từ sự thèm thuồng điếu Capstan hút hơi thật dài, đậm và ém trọn nơi cổ. Tôi đê mê quên đời cùng làn gió lạnh mang chút sương sớm và trở về thực tại khi nhận ra tiếng Covey (FAC) quen thuộc.
Mọi sự chuẩn bị cho cái bao tử trong ngày đã xong và bữa cơm sáng chóng vánh. Minh gỡ trái mìn Claymore phòng thủ và đang loay hoay xóa dấu vết...Liêm nói hướng đi cho Bảo, còn tôi bức điện đã được chuyền lên Covey.
Nắng giờ cũng đã làm ngắn đi cái bóng của tảng đá. Toán di chuyển thật khó nhọc bởi khu rừng dầy, cây chồi đan khít và dây leo chằng chịt. Bất chợt có tiếng người hú nơi phía hông và phía sau có tiếng đáp lại...toán tạm dừng để nghe ngóng và tôi có cảm giác gọng kìm từ từ khép! Trung sĩ Bảo đứng dậy theo lệnh di chuyển, đang vẹt cây...Vài giọng nói từ xa vọng lại...nơi tiếng người hú lúc nãy...càng lúc bước chân càng rõ. Thiếu úy Liêm quay lại tôi như dò hỏi...tôi vội lên và nói nhỏ: Con đường mòn trước mặt, chờ rồi tính! Một chất giọng xứ Nghệ lơ lớ cất lên thánh thót, tôi nghe mà chả hiều nói gì nhưng một giọng Bắc trầm ấm, nhẩn nha nhưng gằn từng tiếng " Sao, cứ nhanh lên...đón đầu chắc phải gặp" Sự kinh hoàng thoáng qua hiện lên trên mọi gương mặt...nhưng chưa đổi mầu! Recon (Thám-sát) đang gặp Tracker (Người truy lùng)...Hay nói cách khác, toán theo dõi dấu vết của địch (Tracker Teams) đang tìm kiếm toán thám sát (Recon Team)...Những bước chân vội trên đường, cách nơi toán ẩn nấp chỉ vào khoảng hai mươi mét. Một ý nghĩ táo bạo đến với tôi nếu không muốn mất thời gian...Tôi đề nghị với toán phải vượt ngay tức khắc qua con đường. Mọi người suy nghĩ và đều đồng ý. Trung sĩ Bảo dẫn đầu...đồng thời một con đường mòn hiện ra trước mặt. Tôi lên một mé ngang tầm với Bảo và quan sát hai đầu...Ngoắc tay ra hiệu cho Bảo qua trước và chỉ với khoảng gần ba mét bề ngang...toán trong tích tắc vượt qua, rồi dừng lại ở mé bên kia để Minh có thể xóa dấu vết kỹ hơn và gài lại trái mìn M14 chống theo dõi. Yên tâm, chúng tôi di chuyển chậm nhưng thật cẩn thận dò bước và nghe ngóng. Có thể địch chẳng ngờ rằng chúng tôi di chuyển cả ban đêm...Nhất là từ khi vào khu rừng thưa đầy lá
rụng...Chắc chắn rằng địch quân mất dấu chúng tôi từ đấy!
Rừng rậm và dây leo giăng mắc đã cản trở bước chân, bù lại địch rất khó phát hiện ra chúng tôi. Thiếu úy Liêm cho toán nghỉ...Trung sĩ Bảo vẻ mệt nhoài ngồi dựa lưng vào tảng đá. Ánh nắng mùa hè chói chan khắp nơi và gió, gió đi đâu mất! Cái nực nội và mồ hôi trên lưng qua khe, dài kéo xuống tận mông. Tiếng phản lực cơ ầm ầm lúc rõ lúc mất và tiếng bom đạn nổ từ xa yểm trợ cho chiến trường tận xâu trong nội địa. Minh đưa tay chỉ lên trời, mắt tôi vừa nhìn chiếc phản lực chiến đấu đang lao tới, kéo theo cột khói đen phía sau và chiếc dù vừa bung...nó cứ tiến tới và tạo một vòng cung khói lửa...lao xuống thật nhanh...ầm và vài tiếng nổ phụ rồi cột khói đen bốc lên thẳng như sợi chỉ, chắc vì im gió! Xa hơn cái dù bé tí đen như hạt đậu lủng lẳng trên không bên cạnh vài chiếc phi cơ bay là đà theo dõi. Tiếng bom ầm ầm từ xa và như một mũi tên một chiếc F phản lực khác...giờ giống con ong bay khỏi tổ để phát hiện và sẵn sàng tấn công kẻ phá tổ ấm! Thiếu úy Liêm căn lại bản đồ để đúng tọa độ mục tiêu và thông báo hướng đi cho Bảo. Nắng vẫn thiêu đốt và hừng hực oi bức trong không gian thiếu gió. Trung sĩ Bảo đang thắt lại cái khăn trên đầu rồi lom khom chui rúc mở đường...Liêm đi cạnh trợ giúp vẹt cây...đàng sau tiếng ầm của máy bay vẫn lúc rõ lúc mất nhưng đôi khi tiếng bom làm rung rung đất. Mùi lá cây mục, dầy cả tấc dưới chân bốc lên thật khó ngửi cùng cái nồng nắng hè làm bức rức cơ thể đôi lúc cảm thấy chẳng còn sức lực ở tứ chi!? Đầu óc thì rỗng tuếch nhưng bên ngoài đẩm mồ hôi, chẩy ròng ròng. Bảo và Liêm bỗng dừng lại đang cùng ngồi quan sát...một làn gió nhẹ mát rượi từ phía trước, tôi đưa mặt hứng lấy và cái mát lạnh ào chụp mơn man qua giòng mồ hôi từ trán đổ xuống. Ôi, sao mà sảng khoái thế! Tôi chợt đứng lên như muốn đón làn gió thứ hai nhưng thất vọng chẳng có...Nhìn ra tầng cây cao phía trước và một chiếc máy bay không thám lẻ loi, cô đơn phía trên. Địa thế sắp sửa thay đổi...cái hiểm nguy gì nơi phía trước...nhưng dù sao tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua được khu rừng rậm chồi non đầy ánh nắng bỏng da và cây gai, leo chằng chịt.
Bóng mát tỏa từ tàn cây cao đem đến cho tôi một sự thoải mái, người bỗng nhẹ tâng cùng tiếng chim đua nhau trên cành làm rộn lòng kẻ lữ hành cô đơn! Bốn con người phải xử dụng ngôn ngữ bằng tay, họa hoằn lắm mới thì thào vào tai nhau. Thiếu úy Liêm căn lại bản đồ lấy hướng đi...Một vài con chồn ngơ ngác đứng nhìn chúng tôi rồi co giò bỏ chạy. Trung sĩ Bảo đứng đưa tay vào tay áo tìm con vắt...có lẽ đã ăn no...miệng làu bàu! Nắng đã ở gần đỉnh đầu, tỏa những hạt kim cương lấp lánh theo khe lá... và gió, gió nhẹ lùa thi thoảng từng cơn mơm man trên da mặt cùng làm khô đi cái áo trận giờ xuất hiện những đường trắng mồ hôi, loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt...mà ngồi xuống lúc này, cái mùi cơ thể hòa cùng đồ quân đội đang mang trên người...hai cái mùi vẻ xung khắc nhau lại tạo nên dễ ngửi so với thân thể của các nường tại các quán bar nơi đường Thành Thái- Đànẵng...ảm mùi rượu, thuốc lá! Một tiếng súng nổ nơi phía sau chúng tôi lúc đang nhai cơm và một tiếng hú vọng dài bên hông như báo hiệu cho nhau hoặc lệnh truyền gì đó? Cảm giác bị bao vây và viễn ảnh diệt gọn tác động thoáng qua trong trí, để lại sự sợ hãi trong lòng, làm miếng cơm đang nhai nhẽ ra phải rất ngon...nhai với thịt hộp ba lát làm ruốc. Một cơn gió từ xa mang theo cái lạnh và tiếng ồn ào bắt đầu chuyển động kéo theo va chạm của sắt thép, đanh nhọn đi xa. Bốn con người bất động, quên cả miếng cơm trong miệng với nhiều vẻ căng thẳng...vểnh hẳn hai tai! Một công trường bắt đầu làm việc hay sự chuyển quân? Chỉ có tí nữa mới biết được...nhưng dù sao, sau lúc bình tâm trở lại và bữa cơm bỏ dở cũng xong...trong tiếng phản lực đang bay vang dội vòng sang mé bên sát gần ngọn núi hướng tây.
Động cơ xe ì ì đều đặn xen lẫn những tiếng hô hoán của người và rồi dần dần như bị hút về phía trước...giờ càng lúc càng xa! Thiếu úy Liêm giở bản đồ, chấm tọa độ đoàn xe và hướng đi. Trung sĩ Bảo sửa soạn di chuyển...Toán chúng tôi đều biết rằng mục tiêu đang ở gần đây, có thể ngay trước mặt. Covey mới vừa bay ngang, quần vài vòng rồi sang vùng khác. Sự hạn chế liên lạc tùy thuộc vào mục tiêu mà khi thuyết trình toán được khuyến cáo...TOC (Trung tâm hành quân chiến thuật) rất e ngại với các máy dò làn sóng của địch...Tin tình báo cho thấy quân đội Bắc việt nay được trang bị và đã đưa vào trận địa loại hỏa tiễn SAM còn bộ binh được trang bị hỏa tiễn vác vai A72 cùng pháo cao xạ hạng nặng. Nắng chiều đã nhạt, chiếu nghiêng xuyên qua đoạn cây chồi giăng giăng quanh những cây cổ thụ. Con suối cạn chúng tôi vừa đi qua và ở bên suối Minh đang ngối xóa đi những dấu vết và gài thêm trái mìn M14 chống theo dõi. Sự cẩn thận và những sáng kiến theo kinh nghiệm là cái bảo vệ mạng sống hữu hiệu nhất đối với một toán thám sát! Đường lên dốc thật khó đi...cái máy truyền tin sau lưng như ghì tôi lại, khom lưng và vận sức vào đôi chân bước đi nặng nề, cùng tay vịn vào cây hay dây leo kéo trợ lực...Bảo đã lên được trên đồi nhưng đạp rớt cục đá nhỏ đang lăn xuống, tạo ra những tiếng động làm tôi phải e dè! Làn gió mát rượi từ phía dưới đồi tới tấp như kéo tuột đi những oi ả bao quanh từ mé đồi phía sau. Một không gian khác hẳn làm sảng khoái tâm hồn khi không còn cái mùi ẩm mục nồng nặc nơi khu rừng lòng chảo khuất gió và chan nắng! Muỗi bắt đầu kéo đến khi con mồi đang ngồi yên nghỉ mệt. Tôi bôi thêm thuốc muỗi vào mặt và yên tâm hai tay mang găng...Ánh chiều tà chiếu thẳng tia sáng vàng chóe theo kẽ lá nhảy múa trên những gương mặt bóng lưỡng. Thiếu úy Liêm lệnh toán ăn cơm chiều...bịch cơm sấy và bao ruốc thịt...chiều nay sao mà ngon thế! Điếu Capstan sau cùng lâng lâng, lòng tôi dâng lên hào hứng yêu đời trong thế ngồi dựa lưng vào gốc cây, ngửa mặt nhìn lên thách thức lũ khỉ thấy ăn cơm kéo đến và đã mấy lần ném quả chín vào chúng tôi...Mặt trời đã đi xâu vào đất trong cái yên lặng nguyên thủy của rừng cây. Toán di chuyển để kiếm chỗ ngủ qua đêm...những bước chân theo con dốc thoải nhẹ tâng mà đôi lúc phải ghìm lại. Bóng tối mờ mờ và đêm đen bao phủ rất nhanh. Một cái lạnh bất chợt ào đến như tiên đoán đêm rừng trở gió. Quanh một gốc cổ thụ toán dừng lại và lập vị trí ngủ đêm...Minh và Bảo vừa gài xong trái mìn Claymore phòng thủ...hướng thoát hiểm được định là trái mìn của Trung sĩ Bảo nhắm thẳng hướng dưới đồi. Ngồi nghe ngóng một hồi lâu, cảm thấy yên tâm tôi tháo dây nịt đạn và hai quai ba lô cho thoải mái, nhưng vẫn cẩn thận để hai vật bất ly thân yên vị sau lưng mà trong trường hợp khẩn cấp chỉ cần một động tác, tôi đã mang ngay chúng vào người! Không gian thinh lặng ngoài tiếng thú kêu đêm và những cái cựa mình của đồng đội. Bầu trời bỗng mờ sáng báo hiệu đêm trăng. Một con tắc kè hắng giọng trên cây rồi chậm rãi buông kêu sáu tiếng tên mình! Lắng tai nghe cho rõ hơn...những tiếng động từ hướng bắc...không còn nghi ngờ gì nữa...Động cơ xe nghe nặng nề giãn dần trong không khí và lan tỏa đi xa. Phía trước mặt hướng đông con trăng đang dần nhú lên từ tàn cây cao, soi rõ đám mây đen mỏng nhưng nặng nề bất động. Tiếng xe mỗi lúc một rõ như trực chỉ chúng tôi...Ngoài xa rất xa về hướng nam, hai chiếc vòi lửa theo ánh sáng hỏa châu trút đạn xuống bên dưới từ hai chiếc Hỏa-long (Spectre C119) yểm trợ chiến trường. Ánh trăng tròn lẳn chiếu thẳng vào gốc cây như chỉ điểm chỗ ần núp của chúng tôi làm thấy rõ mặt nhau...tuy chẳng sợ bị phát hiện, nhưng cảm giác nhồn nhột mong sao ánh trăng lên cao để tàn cây che khuất! Đúng lúc tôi đang trở mình đề duỗi thẳng hai chân...Mặt đất rung rung theo đôi mông dán sát tê tê lay động...Tiếng bom nổ từ hướng tây càng lúc càng dầy tỏa lên cao những ánh chớp sáng đục chạy dài lên hướng bắc...kiệt tác của B52.
Đoàn xe di chuyển bên dưới dần tiến sát chúng tôi...mặc tiếng bom liên hồi phía sau. Thiếu úy Liêm nhích lại bên tôi nói "Mục tiêu con đường đang ở trước mặt, phải làm sao tiếp cận..." Tôi suy nghĩ và bằng vào những kinh nghiệm, đưa ra một ý kiến " Cứ thoải mái ngủ đêm ở đây, đợi sáng khoảng ba giờ...di chuyển thẳng đến con đường trước khi trời sáng" Tiếng lao xao của người hòa lẫn động cơ xe ngay mé dưới đồi. Thấp thoáng loang loáng ánh đèn pin chiếu sát đất...Như vậy toán chỉ còn cách địch quân ước chừng năm sáu trăm mét...Ánh trăng giờ đã che phủ chỗ ngủ và bốn người im lìm quanh gốc cồ thụ nghe tiếng động cơ xe xa dần về hướng nam. Tiếp nối tiếng lao xao của đoàn quân đi bên dưới...đôi khi xuất hiện qua khoảng trống có ánh trăng cùng vài ánh đèn chợt hiện chợt tắt mà những bước chân trong đêm trường lặng gió len lỏi vào đôi tai! Lại con tắc kè hắng giọng trên cây cùng những vệt sáng li ti từ khe lá. Tôi đảo mình cố tạo thoải mái cho giấc ngủ trong tiếng xa dần của đoàn quân địch, trả lại đêm rừng nét nguyên sinh thú kêu, vượn hú và côn trùng dẫy dụa kêu than đua chen dưới lá cây mục...Tôi cố tưởng tượng mình đang trên lưng ngựa, phi nước đại qua dẫy đồi nơi thảo nguyên bao la đồng cỏ trùng điệp, lộng gió dưới đêm...ánh trăng trải khắp vô tận. Đưa mình vào một nơi xa xăm, tít mù...cố dỗ giấc ngủ!
Lũ gà gáy dồn dập the thé quanh tai, ánh trăng ngả vàng tự lúc nào đang treo ngay trên tàn cây. Kim dạ quang nơi đồng hồ chỉ bốn giờ sáng...Bảo và Minh tháo xong mìn phòng thủ nhưng gài lại nơi xuất phát trái mìn M14 chống người. Trung sĩ Bảo chả cần phải dùng địa bàn định hướng...lệnh cứ thẳng con đường đêm qua địch chuyển quân. Bốn con người đi sau cái bóng mình dưới ánh trăng mỗi lúc một ngả mầu và quanh quanh gà gáy như thúc dục báo trời sắp sáng! Sương đêm phảng phất cùng làn gió nhẹ quanh quẩn tạo khí mát rượi thoải mái...Tận hướng nam vẫn ầm ì tiếng súng đại bác nhưng không có mặt không quân. Trung sĩ Bảo dừng lại...Liêm cũng vừa ngồi xuống nghe ngóng, tay ngoắc tôi và ra thủ hiệu Minh yểm trợ phía sau. Tôi và Thiếu úy Liêm lên sát con đường...dưới ánh trăng chỉ thấy được một nửa bên kia nhưng bên mờ bóng cây không tối lắm, cũng đủ ước định con đường rộng khoảng năm sáu mét. Tôi nhìn đồng hồ mới năm giờ sáng, đủ thì giờ cho chúng tôi kiếm một địa thế rậm rạp dọc theo con đường để quan sát lâu dài. Tôi bàn định với toán nên vượt sang bên kia sẽ thuận tiện...bởi ánh mặt trời và mặt trăng ít khi thẳng vào nơi ẩn nấp!
Trời sáng dần, làn mây mù mỏng bất chợt kéo đến mang theo hơi nước trên da mặt. Một vị trí được chọn sau di chuyển dọc theo con đường...Khu rừng chồi rậm sát bên có những hàng đá rải rác tiện cho tác chiến...Tôi và Thiếu úy Liêm chọn vị trí gần đường để dễ bề quan sát. Trung sĩ Bảo và Minh lùi về phía sau canh giữ hai phía trên dưới con đường...Thiếu úy Liêm gài trái Claymore và thông báo hướng thoát hiểm khi mìn nổ. Trời hừng sáng và ca nước đã được nấu xong cho hai bịch gạo sấy và cữ cà phê sảng khoái...Sự êm ả buổi sáng theo làn sương tan để bắt đầu ngày mới của rừng...chim hót líu lo và thỉnh thoảng vài con gà sung sức cất tiếng, dù rằng ánh bình minh đã ló dạng xuyên qua thân cây rừng rậm mé sau lưng...mà xa xa về hướng nam tiếng ầm ì đạn pháo vẫn âm vang. Tôi lựa vài cục đá nhỏ để ném truyền tin cho Minh vá Thiếu úy Liêm cũng làm như thế để báo động cho Bảo khi cần thiết. Liêm đưa cho tôi bức điện báo cáo...mặt trời đã cao trên tàn cây nhưng bề mặt con đường vẫn tối ù, yên lặng...Vài con chồn chạy qua lại trên đường như chơi trò cút bắt! Động cơ quen thuộc của Covey, tôi mở máy đã nghe tiếng gọi...Đại úy Ginh (Trần trung Ginh) trên Covey...nhận xong bức điện rồi đi ngay. Tôi ngưng nhai miếng cơm trong miệng, một làn gió nhẹ mang đến những tiếng động chân đi cùng tạp âm kèm theo...lũ chim trên cao phụ họa bằng hàng loạt tiếng kêu...mỗi khi gặp của lạ! Mặt đường loang lổ ánh nắng nhưng phần nhiều râm mát. Cầm cái máy chụy ảnh từ tay Liêm, tôi tìm cách nhắm thẳng ra đường nhưng thất vọng vì bị che khuất bởi tàn cây nên tối ù...nếu mặt trời lên cao chút nữa thì tốt biết mấy! Nhoài người ra sửa lại vài cành cây nhỏ để lấy khoảng trống và tiếng chân nghe thật rõ bởi lỗ tai tôi gần sát đất. Sự căng thẳng dần tăng trong cái đợi chờ cân não hiện ngay trên hai gương mặt. Bàn tay của Thiếu úy Liêm có dấu hiệu bất tuân và đang run run...chả lấy gì ngạc nhiên vì đây là chuyến nhảy toán thứ hai của Liêm.
Tiếng chuyện trò và cười nói râm ran sau đám bộ đội đi đầu xuất hiện mà trên cái nón cối là cành cây lá ngụy trang...bộ đồ màu xanh, đi giầy vải thay cho dép râu thường gặp nhưng nổi bật nhất vẫn là cái dây nịt lưng mầu nâu và cây AK liền bên. Họ đi ngang qua chỗ chúng tôi...bình thản và tự nhiên. Tên mang cây thượng liên nồi, người cao lớn, mắt cứ nhìn chăm chăm vào bụi rậm nơi chúng tôi đang nấp! Khoảng cách ước chừng hơn hai mươi mét nhưng sao thấy gần quá. Tôi nghe rõ tiếng đập của tim và không thể chế ngự được...trước ánh mắt ấy. Một tên mang cặp da bên hông còn bên kia khẩu K54 không cây lá ngụy trang, đứng tiểu tiện nơi mép đường...xong cẩn thận gật gù như vẫy chào chúng tôi! Tiếng hát cất lên ngay giữa đoàn quân, giọng thanh cao vút "Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng..." và tự nhiên tiếng bắt nhịp vang vọng, kèm theo ai đó "hoan hô cô Tin, phải đó...đang buồn chết đi được." Tôi còn nhìn rõ tên đứng tiểu tiện quay lưng ra đi nhưng miệng mỉm cười vẻ đắc ý. Nhịp chân theo tiếng hát đi xa. Tôi sững người giật mình và rồi thấp thỏm trong lòng khi nghe cái âm trầm nhưng mạnh mẽ nhẩn nha, khẳng định, cương quyết..."Là người tôi xin chết cho quê hương..." Đoàn xe đạp thồ nối tiếp, thật sự tôi không lạ gì cảnh này nhưng ngạc nhiên ở đây là những người dắt chiếc xe thồ hàng...toàn là bộ đội thay vì thường gặp dân quân hay lực lượng thanh niên xung phong...Lặng lẽ chỉ có những tiếng ho hay bảo nhau gì đấy, không ồn ào cười nói. Hai người một xe bước đi với đôi chân chịu nặng! Kiện hàng vuông vắn từ dưới, chì cách mặt đất chừng hai gang tay lên cao qua đầu người...Tôi chợt hiểu ra vì sao bên trên họ không ngụy trang cây lá...chưa cần thiết vì đây là khu rừng già vả lại con đường được dấu kỹ dưới những tàn cây cao rậm. Ánh nắng đã lên cao, một khoẳnh đường được soi rõ...vụt qua thêm, cứ hai người một cây rừng gánh những hàng được buộc ở giữa...có cái thì gọn gàng, đâu chừng vài thùng đạn ngoài bọc kẽm nhưng cũng có cái cồng kềnh đeo buộc lắc lư. Lại một đoàn bộ đội tiếp nối theo sau trên lưng đeo lỉnh kỉnh đồ dủng, ngụy trang thêm cây lá...ồn ào tiếng nói cười chọc ghẹo nhau. Thiếu úy Liêm vừa viết xong bức điện khẩn báo tình hình. Trên đường lúc này vắng vẻ, vài chiếc lá rơi vào khu ánh mặt trời chiếu sáng, chao đảo rồi mất hút...Tháo cây antenna lúa, gắn cây antenna gấp cao gần hai mét vào máy. Tôi bật gọi Covey...Loại PRC 77 này hoạt động bằng hai tép pin...tức gấp đôi số pin cho chiếc PRC 25 thông dụng...to, nặng nhưng bù lại tôi có thể gọi liên lạc bất cứ lúc nào...hoặc Covey nhận được hoặc đài tiếp vận kiểm thính Hickory sẽ nhận ngay và điều phối. Một tin tức nóng hổi phối hợp với các máy điện tử trong vùng...Các sĩ quan hành quân yên tâm hoạch định kế hoạch sao cho đúng với tình hình thực tế! Nhưng vào thời điểm này, họ chỉ muốn biết chứ chẳng làm gì cả! Có chăng một nét gạch bằng bút chì mỡ trên bản đồ hành quân tác chiến (TOC).
Thiếu úy Liêm bắt đầu thực hiện việc tiếp cận con đường để chụp ảnh. Đeo cây CAR 15 trên lưng, bỏ hai băng đạn vào túi hông quần, bên này vài trái lựu đạn...Liêm đang vẹt cây kiếm lối ra thẳng con đường. Nắng vẫn chiếu rọi chỗ râm chỗ sáng và mùi ngái nồng cây lá ẩm mục quanh quẩn bốc lên theo những làn gió từ hướng đông...Chợt mùi thuốc lá ập vào mũi khích thích ngay cơn thèm! "Đồ con khỉ...đúng là thằng Minh, đã dặn rồi, khi nào gió mạnh hãy hút,gió thoảng như vầy thì khỉ thật!" Tôi lấy cục đá ném ra phía sau nơi Minh án ngữ...ý cảnh cáo. Liêm cũng ra được sát đường và đang chụp ảnh...xong lom côm bò vào lại...Tiếng bom nổ từ xa làm rung hai mông ngồi dán đất. Tiếng phản lực nghe lúc được lúc mất, trận địa đang đi về hướng đông nơi thành phố. Tiếng chim lao xao từ xa, tôi đưa mắt nhìn Liêm, tay làm dấu hiệu thận trọng coi chừng...giây lát tiếng bước chân theo không khí lặng rõ dần...Từ hướng nam ngược với đoàn quân di chuyển lúc nãy...soạt, một hòn đá nhỏ ném vào ngay chúng tôi báo động...Lấy cục đá ném ra sau trả lời Minh, tôi yêm tâm chờ đợi và nhìn chếch qua những cây chồi bụi rậm...Sáu tên bộ đội di chuyển trên mé đường bên kia...mà bước chân là nhìn rõ nhất, tên đi sau cùng mang cây thượng liên...tất cả đều vẻ thận trọng, mắt nhìn xuống mép đường quan sát như tìm kiếm vật gì, với những đôi dép râu nhẹ nhàng ít tiếng động. Họ đi ngang chúng tôi nhưng chú ý về phía bên kia con đường. Tôi phập phồng lo sợ, không biết lúc gần sáng đêm qua, trước khi vượt con đường Minh đã xóa kỹ dấu vết theo thông lệ chưa?!
Không gian lại lặng lẽ...nhìn ra con đường im lìm trơ mặt đối diện với tàn cây và mặt trời đẩy ánh nắng chiếu rọi về mé bên này. Hình như có con chim nào đó vụt bay ngang dể lại bóng mình biến rất nhanh vào bóng mát! Lòng tôi như bấn loạn, dù rằng địch quân đã đi qua nhưng vì những cử chỉ như tìm dấu vết làm tôi không khỏi suy nghĩ băn khoăn...Cũng rất may sáng nay khi sang được bên kia đường, tôi còn dặn Minh xóa kỹ dấu vết và gài lại trái mìn M14 chống người. Tôi nói khẽ vào tai Liêm "nếu trái mìn nổ, toán phải di chuyển ngay..."
Ánh nắng trưa hè chói lọi vàng óng in trên dãy núi đồi trước mặt. Đám mây đen đang từ dưới lao lên sắp đến lưng chừng đi vào khe núi...Bữa cơm trưa cũng vừa xong...Không có lệnh gì mới, vì từ lúc điện báo khẩn đến giờ máy đã trực tiếp kết nối chờ đợi, trong thời gian lệnh hành quân qui định. Tôi tháo cây antenna gấp và thay vào antenna lúa để dễ bề hành động...Thiếu úy Liêm lấy ra cái poncho và cơn thèm hút thuốc rạo rực trong lòng. Điếu Capstan hút khói ém chặt, thở vào cái poncho dưới đất đậy khói không cho loang rộng, làm tôi ngất ngây quên đời! Một cơn gió lốc xoay tròn bốc tung tóe lá cây lên cao đang xoay chạy dần đến chỗ chúng tôi...tiếng ào ào cây lá nhưng không mạnh, đủ để Liêm giở tung cái poncho đầy khói thuốc lá...thật là vừa việc và yên tâm!
Nắng ban chiều đã lảm con đường tối hẳn. Ánh mặt trời không thể xuyên ngang hàng cây chồi, sự vắng lặng mang đến cái cảm giác cô đơn, lạc lõng trong không khí oi nồng, nực nóng! Vài tiếng súng đi săn bắn quanh vùng chẳng làm chúng tôi quan tâm. Nắng chiều đổi màu thật nhanh và cảnh vật bỗng chốc kéo màu thê lương cùng khắp! Dãy đồi núi trước mặt giống như con bệnh nằm ngửa dưới ánh chiều tà vàng vọt màu ảm đạm buông xuôi...Tiếng chim lao xao gọi nhau về tổ nhưng cũng còn đôi con hứng chí bay đánh đuổi nhau kêu to dáo dác xà xuống thấp rồi lại vụt tung lên cao. Ngồi lâu tê mông, tôi đổi thế nằm dựa đầu vào ba lô, mắt trực diện con đường. Mặt trời đã khuất sau núi. Thiếu úy Liêm vừa ăn cơm chiều và bóng tối dần buông mờ mờ theo tiếng ì ì động cơ xe từ xa hướng bắc con đường...Lại một cuộc chuyển quân mới! Rà soát lại những thiếu sót gì nơi ẩn nấp, tôi vững tâm chờ đợi tình hình và phần nào bình thản. Vài con chim lợn bay cao ngang qua kêu xuống tiếng sắc nhọn ai oán...đủ để kinh động khu rừng và còn lan tỏa đi xa! Về hướng nam tiếng pháo binh vẫn ầm ầm từng chập...Địch quân đang gấp rút chuyền quân và tiếp liệu chi viện cho chiến dịch Xuân-hè nhắm vào Quảng-trị. Con đường nổi danh số 9 từ khu vực Tchepone bắt đầu nhộn nhịp và giống như con cọp thức giấc ra đi kiếm mồi...Quân Bắc-việt gia tăng chuyển vận trên các trục đường 92- 922 cùng vô số con đường mới được lực lượng dân quân, thanh niên xung phong đêm ngày tạo dựng. Những cuộc ném bom B52 chẳng ngăn chặn được bước tiến quân của địch...trong lúc đà rút quân của quân đội Mỹ như một món quà tặng cho địch quân!
Những bước chân rầm rập nện đất lớn dần và tiếng động cơ xe nặng nề theo sau. Một làn gió mạnh ào ạt đi qua cây lá rồi nhanh chóng nhập bọn cùng đoàn người sắp đến. Phía sau lưng vùng ánh sáng mờ bắt đầu cho đêm trăng. Nhìn đồng hồ mới chín giờ tối...Tiếng chân bước giờ át hẳn tiếng thú kêu đêm và lũ côn trùng khôn ngoan cụp đuôi chạy trốn! Đoàn người đi đầu đã đến ngang chúng tôi...Nằm sát đất, nhìn vào con đường tối trước mặt và nhận ra những bóng đen ngang qua tất tưởi, nhảy múa lao về phía trước. Tiếng va chạm của vật dụng mang trên người tạo thành nhịp lúc lắc, khua dồn trong tiếng đệm âm trầm động cơ nặng nề từ xa. Bầu trời sáng hẳn và con trăng treo một nửa trên tàn cây, mang theo thứ ánh sáng chiếu nghiêng qua cành cây lá đan chen bóng hình...tạo nên hoạt cảnh khi ẩn khi hiện...ma trơi đùa nghịch! Một vài tiếng nói từ đoàn quân nhưng bị những bước chân dẫm nát nghe mơ hồ, lạc lõng. Ánh trăng lên cao chiếu rõ từng khoảng đốm sáng trên con đường hiện ra nhấp nhô số người di chuyển kèm với cây lá đi theo vụt qua vùng sáng rồi nhanh chóng xuất hiện những ánh kim cương lay động chiếu nhận diện trên từng con người lao qua. Quay nhìn lại, tôi yên tâm với vùng tối ánh trăng chiếu trên tàn cây cao đổ xuống như che phủ nơi chúng tôi ẩn nấp...Tự thưởng cho cái quyết định chọn vị trí tuyệt vời, tôi doãi hai chân
cho thoải mái và bình thản xem kịch!
Đoàn người lặng lẽ âm thầm tiến bước, nối tiếp nhau, khác hẳn với những cuộc chuyển quân mà tôi thường gặp...họ cười nói lao xao. Dưới ánh trăng ẩn hiện như đoàn âm binh nơi địa phủ ? Chiếc xe đầu tiên cũng vừa tới nơi... chậm chạp và dềnh dàng như chẳng muốn đi tới! Cành lá ngụy trang phía trên tạo một hình thù quái dị sinh động dưới ánh trăng, cùng lô nhô con người rồng rắn hai bên lăng xăng trợ lực. Nó bắt đầu qua vạt ánh trăng chiếu trên đường và xuất hiện thêm khẩu pháo phía sau, dù được phủ bằng lá cây dầy nhưng hình thù thì không thể nào sai...Xe tải đạn pháo và khẩu pháo đang đi vào trận địa.
Đêm đã vào khuya, ánh trăng thẳng đứng trên đầu... chiếc Motorola thứ năm qua khỏi và đoàn người theo sau cũng vừa biến mất...xa dần, để lại đêm rừng vắng lặng dưới ánh trắng sáng ngời và bầu trời đầy sao. Ngồi nghe động tĩnh một lúc lâu, đợi Thiếu úy Liêm viết xong bức điện báo cáo...trong ánh đén pin và chiếc poncho được trùm kín vào người. Lấy ra cây ăng ten gấp thay cho ăng ten lúa...Tôi gọi thẳng đài tiếp vận và chuyển bức điện khẩn trong đêm.
Giật mình vì có ai đó lay động, tôi thức giấc trong bàn tay Liêm giật mạnh... tiếng xôn xao đến gần theo bước chân rầm rập, nhưng chẳng làm sợ được lũ gà rừng gáy vang vang. Ánh trăng đã ngả màu, không còn trăng thanh và cái mầu vàng đục chiếu nghiêng qua cây cành in dấu trên lá rụng mầu ngọc trai soi hắt chiếu thẳng vào phía chúng tôi! Nhìn ra rất nhiều khoảng sáng pha lẫn những vệt đen cây cao in mầu đen thui ngã xoài theo chiều ngang con đường. Bước chân và con người đầu tiên xuất hiện rõ trên đường...đổ dài bóng mình chếch về phía trước cùng tiếp sau những bóng đen tạo thành chấn song khung cửa dần hiện, tiếp nối và nhẩy múa cùng bóng cành cây lá đặc kín bên mé đường, lay động, lung linh ánh trăng lắc lư theo nhịp đi. Tiếng cười nói âm thanh vừa phải, chẳng làm náo động trời đêm...Nhưng cũng đủ để át hẳn tiếng não nuột, thê lương thú kêu, vượn hú hoặc loài chim ăn đêm báo nhau về tổ! Đoàn xe đạp thồ xuất hiện, hai người một xe, phục sức dân quân, nón tai bèo in rõ dưới trăng và hàng cây lá cắm trên cao tỏa bóng vất hẳn đi xa gần mép đường tạo hình thù nhẩy múa, khập khiễng theo bánh xe và sức đẩy dồn của người phía sau. Cơn gió lạ trong đêm nhè nhẹ...đem đến cái mùi có chút hơi ấm và sự pha trộn mùi hương nồng nồng thứ cơm nấu bị cháy! Vài con chim lợn sau một đêm tìm mồi bay trở về khoan khoái bụng no nên tiếng kêu quái dị giờ có vẻ êm, thanh và ngon ngọt, với đôi cánh trắng đục xòe rộng chớp vẫy, thân lao đi như tên bắn.
Dẫy đối núi trước mặt im lìm nằm dài xa tít dưới ánh trăng bây giờ váng đục to như cái nia ửng mầu hồng...như sắp bắt tay nhau. Đoàn quân đã đi hết mang theo những tiếng làu bàu, tức giận, quát nạt...một tên nói giọng còn âm vang "Đi nhanh lên, cố lên để kịp tập kết trước giờ sáng!"
Tôi gọi đài tiếp vận và chuyển bức điện thứ hai trong đêm. Tháo cây ăn ten gấp, Thiếu úy Liêm vừa từ hai nơi ẩn nấp của Bảo và Minh vể...đang vội nấu ca nước đổ gạo. Trời mờ sáng dần quanh quanh gà gáy vang vang...Một không khí êm ả, thanh bình dân dã chợt đến trong cái tĩnh lặng chân quê mộc mạc! Công việc mỗi buổi sáng cũng đã xong. Mặt trời ánh lên, sáng chiếu rọi xuyên suốt tầng mây, gợn sóng ánh sáng từ phía chân trời lên tầng trời cao. Trung sĩ Bào và Minh đã tháo xong hai trái mìn phòng thủ. Chúng tôi di chuyển trong kẽ lá mặt trời phóng tia nắng chói lọi, mãnh liệt xuyên suốt qua mọi cây rừng và làm cho lũ gà tham lam vội cất tiếng gáy to, khỏe, giọng cao vút! Cũng vẫn âm vang về phía Nam tiếng pháo binh ầm ì thi thoảng gây khủng bố tinh thần. Đàn chim di trú trắng muốt bay tít tận trên cao như muốn tránh xa nơi bên dưới đầy tử khí...mùi khét lẹt và trùng điệp cạm bẫy!
Tiếng Covey đã nghe thấy rõ, mặt trời lên chừng một con sào chiếu rọi vào chiếc OV10 từ khoảng xa trên trời hướng Đông...Nhắc vừa trông một gốc cây cổ thụ mé bên, tôi nói Thiếu úy Liêm tạm nghỉ để liên lạc Covey. Nắng chiếu bên này gốc cây chúng tôi lựa ngồi bên kia ánh rợp che chắn. Vừa mở máy, một ông tây trên Covey đang gọi...tôi xưng danh và nhận ngay bức điện đưa cho Thiếu úy Liêm mở khóa mật mã. Covey đảo vòng về hướng Nam...có điều lạ là bay rất cao. Không lầm vào đâu được, tiếng động từ phía nơi chúng tôi vừa đi qua và thoáng chốc tên bộ đội lăm lăm cây AK dò dẫm theo dấu vết...vừa nhìn thẳng vào gốc cây cổ thụ, rồi dừng lại tay ngoắc về phía sau.
Khoảng trống ánh nắng ngăn cách chúng tôi và địch quân...Thiếu úy Liêm mở nắp bao đựng bi đông nước và ra hiệu chơi lựu đạn, xong rồi đưa tay
chỉ thoát về hướng Nam. Năm tên địch dàn hàng ngồi lăm lăm súng yểm trợ. Tên đi đầu bỗng đi rất nhanh về cây cổ thụ...Bốn cây Car 15 nổ dòn, tên địch bật ngửa lãnh trọn băng...cùng lúc địch khai hỏa, đạn cày vào gốc cây. Thiếu úy Liêm hét to "chơi đi"... vừa thay băng đạn mới, tôi mở lựu đạn và cố lấy sức ném về phía địch và ngồi xuống cạnh Minh, bất ngờ phát hiện từ vai trở xuống giòng máu thấm đẫm với vết đạn dài xuống ngực và Minh bất động chết nằm dựa hẳn người vào rễ cây. Mắt mở trừng như nhìn vào quân địch! Loạt lựu đạn nổ ầm ầm, kèm theo tiếng Liêm nhắc nhở "rút" Đưa tay vuốt mắt cho Minh, tôi theo sau bén gót đồng đội và buộc phải bỏ lại Minh...đó cũng là cái số phận nghiệt ngã mà mọi người lính Lôi-hổ chúng tôi đều phải chấp nhận! Mệt quá Bảo và Liêm nghỉ lại bên tảng đá. Vội vàng tôi liên lạc Covey.
- Tango zulu đây yankee papa gọi.
-Yankee papa. Tôi Tango zulu nghe anh đây.
Báo cáo thẳng không cần mật mã, tôi xin ngay trợ giúp và yêu cầu triệt xuất khẩn cấp.
- Yankee papa, hãy chờ chốc lát, tôi sẽ đến ngay với bạn.
Tôi đề nghị Liêm cho gài mìn Claymore và hai trái M14 chống người vì chắc chắn địch sẽ đuổi theo chúng tôi! Nhìn lại địa điểm này, rất tốt cho tác chiến với những tảng đá chen nhau dễ ẩn nấp.
-Yankee papa đây Tango zulu.
- Tango zulu, Yankee papa nghe đây.
-OK Yankee papa . Lời yêu cầu đã được chấp nhận...bạn chuẩn bị bãi đáp. Báo cho bạn biết trong vòng năm phút nữa, trận oanh kích sẽ mở màn...mục tiêu chiến thuật...khi nào cần tôi gọi bạn sau...rất bận!
Trung sĩ Bảo tháo xong trái Claymore nhưng để lại hai trái M14. Toán di chuyển tìm bãi đáp. Nắng đã lên khỏi ngọn cây, chiếu tia nắng chói chan cùng lúc tiếng ầm vang của động cơ phản lực...Nhìn lên trời bốn chiếc F100 sơn rằn Thủy-quân-lục-chiến Mỹ bay cách quãng về hướng Đông đợi lệnh. Tiếng bom liên tục nhắm vào hai mục tiêu dưới dốc đồi chạy dài xuồng thung lũng ngàn xa! Khói lửa bốc lên dần về hướng Đông-nam. Chiếc Covey ở trên cao lững lờ điều không. Toán chúng tôi nỗ lực tiến về khoảng trống chạy dài mà hai bên toàn rừng già bao bọc...Một đồng cỏ tranh và cây non ánh vàng dưới mặt trời nóng bỏng! xa tít bên dưới đang diễn ra cảnh bom đạn kinh hoàng...Thêm bốn chiếc A1 đang vòng ngoài xa như những con ong thám thính! Trận oanh kích trải dài từ Bắc xuống Nam và một mục tiêu ở giữa chếch về hướng Tây. Một cái dù bung, xuất hiện trên bầu trời, kéo theo đám khói đen kịt lao vụt về hướng Nam, mất hút bên dưới! Đúng lúc này nhiều tiếng động khả nghi từ bìa rừng nơi chúng tôi vừa đi qua. Không còn nghi ngờ gì nữa...địch đang đi tìm. Tôi ghé sát tai Trung sĩ Bảo đề nghị gài ngay trái Claymore rồi rút nhẹ, bò ra phía gốc cây, chuẩn bị tác chiến...Mọi việc đều được thực hiện nhanh chóng và chúng tôi sẵn sàng chờ đợi tình huống...trong khi tôi báo toán đụng địch ngay lên Covey. Nổ băng đầu, Thiếu úy Liêm rút trái lựu đạn, súng nổ lan tràn và địch quân xuất hiện dăng ngang từ mọi gốc cây đúng váo tầm sát thương của trái mìn Claymore...lố nhố, lom khom nhiều cái lưng di động. Thiếu úy Liêm khoắc tay, chúng tôi đồng ngồi dậy sau tiếng nổ của trái Claymore...Bảo vẫn chạy đầu theo sau là Liêm và tôi...chạy thục mạng, bất kể, chỉ muốn càng xa càng tốt...Tiếng Covey đang gọi từ ống nghe gài nơi vai. Bên ngoài nắng vẫn trải dài xuống đồi cỏ tranh, bao bọc bởi rừng già xanh thẳm! Tiếng bom đạn không ngớt từ vùng oanh kích với những cột khói bốc cao. Covey đang bay trên đầu. Thiếu úy Liêm chỉ tảng đá nơi bìa rừng và chúng tôi nhanh chóng lập ngay vị trí chiến đấu. Tôi liên lạc Covey.
-Tango zulu,Yankee papa. Tôi đã chạy ra được bãi đáp...địch đang đuổi theo phía sau...xin trợ giúp khẩn cấp.
-Yankee papa, mở cửa sổ nhà bạn.
-OK Tango zulu, sẽ có ngay.
Thiếu úy Liêm ra phía ngoài trống và đang lấy điểm hội tụ ánh sáng vào gương...cùng lúc chiếc Covey bay vòng.
-Yankee papa, tôi đã thấy bạn...cố gắng di chuyển thêm khoảng 500 mét, hướng đông, đến đầu rừng, sẽ dễ dàng cho triệt xuất...bởi hai cánh bìa rừng, trực thăng rất dễ bị ăn đạn...OK cố lên!
Toán di chuyển, giật mình vì tiếng súng sau lưng và rồi nơi mé trái trong khu rừng tiếng súng đáp lại nhưng còn hơi xa. Bên hông trận oanh kích vẫn tiếp diễn với tiếng phòng không, cạnh những bom đạn không dứt, khói lửa ngập trời!
-Yankee papa đây Tango zulu gọi.
Vừa nghe tiếng máy, Liêm dừng lại để tôi liên lạc...Cánh rừng rậm bên hông càng lúc càng xa như chúng tôi đang đi về hướng ngược lại. Đồng cỏ tranh vẫn óng vàng trong ánh mặt trời và gió chỉ hiu hiu, se se trên mặt.
-Tango zulu, Yankee papa, tôi nghe.
-OK Yankee papa. Anh cho ngay số nhà và hướng di chuyển. Tôi có thể trợ giúp anh bằng hỏa lực sẵn có...Tôi mới lên thay bao vùng và anh yên tâm.
Thiếu úy Liêm chiếu gương và chiếc Covey quay ngoắt lại.
-Tango zulu đây Yankee papa, tôi di chuyển về hướng Đông, đến đầu rừng...địch đang đuổi theo phía sau và cánh trái trong khu rừng rậm.
-OK Yankee papa, rõ mọi chuyện, anh sẽ nhận sự trợ giúp ngay tức thời...yên tâm ra phía đầu rừng.
Chiếc Covey bổ xuống theo tiếng động cơ hết tốc...vẻ thật hung hãn, lúc lắc bên phải lúc bên trái và cây đại liên sáu nòng tuôn ra loạt đạn vãi, cùng với tiếng súng vang vọng bên dưới bắn lên. Loại OV10 thám thính nay được võ trang và biệt phái riêng cho SOG...đã tỏ ra hết sức hữu hiệu, như trong trường hợp hiện tại. Chúng tôi yên tâm di chuyển và đã đến được bìa đầu rừng. Toán đang trên đồi, phía sau lưng là rừng già cây rậm, còn đưới kia ánh nắng chói chan trên những bụi cỏ lau rạp mình trong gió, bên dưới cỏ tranh vàng óng phe phẩy qua lại và đôi lúc làn sóng chạy dài theo cơn gió mạnh lùa từ dưới đồi dần lên...Tiếng súng nổ vang trời, khi chiếc Covey lao xuống tác xạ. Nắm vững không ở vào vị trí đặt súng phòng không...chiếc Covey như người làm xiếc, tha hồ thi thố tài năng.
-Tango zulu...địch bắn lên anh như mưa.Ở phía sau tôi và cánh trái trong rừng.
Tinh hình thật nguy ngập, toán không còn mìn Claymore phòng thủ...lựa được ba gốc cây, chúng tôi chuẩn bị cho cuộc chiến sắp gần đến chỉ bằng tiều liên CAR15 và lựu đạn mini.
-Yankee papa, bạn để panel vàng nơi khoảng trống...chốc lát Hổ mang (Cobra) sẽ mau chóng tiếp trợ...tôi cầm chừng ở phía sau quanh vị trí.
Trung sĩ Bảo vừa căng xong tấm panel vội vào ngay chỗ ẩn nấp trong tiếng súng địch quân bắn lên Covey...giờ càng gần chúng tôi! Chiếc OV10 vút lên cao và tôi đã nghe tiếng trực thăng theo gió ào đến...ngước nhìn lên trời phía sau lưng, những đốm đen xuất hiện trên khoảng xanh không gian...trong khi chiếc Covey lại lao xuống tạo ra hàng lửa thép rất gần chúng tôi, bởi có những cánh cây gẫy đổ nhào. Một chiếc dù của phi công lại bung trên trời và không thấy cảnh máy bay nào bị hạ! Trận oanh kích lại trở nên phước tạp, khi người ta phải lo tiếp cứu phi công. Hai Cobra đến như tia chớp, hùng hổ bay ngang rồi vòng lại...Chiếc Covey (FAC) giờ ung dung trên cao chỉ huy. Súng nổ vang trời, đón chiếc Cobra đang xả một lúc bốn hỏa tiễn (khói mầu tím) loại rocket đinh nhọn chống biền người quanh mỏm rừng, nơi có chúng tôi và chiếc panel vàng. Chiếc Cobra thứ hai tiếp tục với loạt 40 ly tự động nghe xôn xao và nổ ầm ầm bên dưới. Súng địch vẫn bắn lên nhưng ít hơn và họ có vẻ chựng lại.
-Yankee papa đây Tango zulu...Lệnh cho anh chạy thẳng khoảng trống hướng Nam, để lại tấm panel chỉ điểm...mau lên.
Tôi gọi Thiếu úy Liêm và Bảo truyền lại lệnh...Chúng tôi tức khắc lộ nguyên hình, di chuyển gần như là chạy trên cánh đồng cỏ tranh nắng vàng! Hai chiếc Cobra xa luân chiến nơi bìa rừng với rocket và đại liên sáu nòng. Nhìn lên bốn UH đang ở trên cao, đoàn trực thăng hỗ trợ biệt phái từ Sư đoàn 101 nhầy dù Mỹ...với đầu con ó trắng nhưng hiền lành giống bồ câu! Tiếng súng nổ sau lưng và những lằn đạn nghe rõ tiếng đi...mặc, ba đứa tôi cứ cắm cổ chạy...Một hàng đá không cao lắm án phía trước như cái phao cứu sinh. Chúng tôi tất tưởi ào vào, miệng thở gấp hổn hển...Cobra thấy rõ tình hình, một chiếc đổi hướng tấn công trực diện vào bìa rừng. Tôi hét lên "Liêm, khom lưng chạy mau, đã có hàng đá bảo vệ phía sau" Có tiếng Covey gọi, tôi chạy chựng lại.
-Yankee papa đây Tango zulu...bạn chuẩn bị ,trực thăng đến ngay trên đầu bạn OK.
Một chiếc trực thăng xuất hiện đang xả súng vào bìa rừng mà tôi không hề hay biết! Nó đáp xuống chận ngay bước chạy khom lưng và một người Mỹ đưa tay vội kéo chúng tôi vào khoang tầu...Trực thăng bốc lên và quay ngược đổi hướng, vội lên cao...Tôi cũng vừa nhìn thấy hai bên Cobra bay song song như người dạo phố đang thân mật trò chuyện.
Nguyễn văn Hải.
Toán Hải Sơn CCN (Marble Mountain) Đànẵng
No comments:
Post a Comment