Saturday, June 11, 2016

KHU RỪNG YÊN TĨNH



 -Canh bạc đã đến hồi quyết liệt. Chỉ mới vừa từ sáng nay thôi sau khi Toán lãnh tiền thưởng hành quân. Chúng tôi từ một bệnh viện của quân đội Mỹ về đến căn cứ CCN ngày hôm qua sau chuyến xâm nhập vùng hạ Lào (kết quả không giống ai!)
   -Tự dưng bật cười, tôi quay mặt vào trong tránh hình ảnh những con người máu đen đỏ, mà phần đông đặt “ăn ké” Xập xám chướng. Trong cái trại Biệt kích này… tự do được đặt lên hàng đầu (âu cũng là một khuyến khích…mại dô…) Có những quyến mà bất cứ một quân đội nào cũng ngăn cấm nhất là trong những giờ làm việc…Nhậu, nổ súng, đánh bạc, đánh lộn thậm chí cả đến sử dụng chất ma túy v.v.  Tôi bật cười thêm về chuyến công tác vừa qua…
     -Sáng ngày thứ ba trong mục tiêu vừa leo lên con dốc suối tỏa hơi lạnh êm êm. Đưa tay vuốt giọt mồ hôi đang lăn xuống má. Một làn gió len lỏi đến chợt lạnh run da thịt nhưng trong áo lúc này tôi biết là đang đẫm mồ hôi. Gió lại đưa tiếp vào người “cái gai gai…giật mình…” mà tay chân hình như bủn rủn. Người đi đầu ngồi xuống nghỉ tuy chưa có lệnh của Trưởng Toán… nhưng hầu như cả mọi người đều đồng ý đặt phịch người xuống đất!! Thời gian nặng nề trôi. Giò vẫn thi thoảng và mặt trời trên ngọn cây tỏa ánh nắng xuyên lá. Thiếu úy Điệp nhìn tôi như dò hỏi và quanh đây đã có tiếng rên run. Lượng tình hình tôi cho là nghiêm trọng trong khi tay chân mình nặng nề không còn hơi sức và tôi nói khẽ với Điệp “dù sao cũng phải chờ Covey” rồi dựa lưng hẳn vào gốc cây.
   -Tiếng kêu rống và gầm gừ của hai con thú làm chợt tỉnh theo sau động cơ của chiếc Covey đang đến. Phản ứng mạnh trỗi dậy trong cơ thể khi tôi nghĩ đến triệt xuất và bãi đáp. Tôi gọi Covey báo tình hình và xin triết xuất khẩn. Thế rồi sau bao cố gắng gượng sức tìm bãi đáp… Toán được cứu dưới ánh nắng đang ngả về tây với người y tá Mỹ dìu từng người lên trực thăng bay thẳng về một bệnh viện của quân đội Mỹ tại Quảng Trị… Điều trị bảy ngày với bồn nước đá và truyền dịch có thuốc. Hỏi ra bệnh án ghi “nhiễm vi rút”
     -Trung úy Trần đình Ngọc ào vào phòng như cơn gió lốc. Ông ta vừa thay thế Đại úy Trấn trung Ginh trong chức vụ Đại đội trưởng Đại đội Thám sát “CCN Recon Company” theo sau vẫn là Trung sĩ Lê Nam… thường vụ Đại đội. Đến chỗ tôi ông bảo “… hai giờ chiều lên TOC (Trung tâm hành quân chiến thuật) trình diện.” Đám đánh bài cũng thỏa thuận chơi ván chót để cơm trưa. Cô giúp việc của Toán tay ôm mớ quấn áo mới khô váo phòng để ủi.
    -Giấc ngủ trưa bị đánh thức sau những bước chân chạy rấm rập ngoài hành lang. Nhìn ra cửa phòng ba người tay súng mặt hầm hầm miệng chửi thề…”Đm. Xin cặp giò nó…” Đã có người bao quanh hỏi chuyện. Tôi lắng nghe và được biết Toán Adder (Toán Mỹ) có người bị Sĩ quan An ninh Trại đánh mấy bạt tai ở nhà ăn, thế là cả Toán xách súng tìm Đại úy… Xin cặp giò!  Tôi chặc lưỡi xoay mặt vào trong ngủ tiếp… Nắm nhưng cũng nhún đôi vai vì nơi đây đó cũng chỉ là chuyện bình thường, chuyện cơm bữa và nhớ lại cách đây hai năm cả một xe GMC chở đầy Biệt kích với súng ống đầy đủ ra đánh nhau với Cảnh sát ngoài Thị xã Đà nẵng… Tấn công hẳn vào đồn tìm địch thủ. Anh hùng tính được khuyến khích và nghiễm nhiên nẩy nở rất nhanh trong cuộc sống đầy nguy hiểm của nhiệm vụ.
    -Nhận lãnh công tác tại TOC với thời gian hai tiếng chuẩn bị đồ đoàn. Nhiệm vụ thay thế người Thông ngôn Toán Hải Điểu bị bệnh bất thường. Người ta đẩy cho tôi xem bệnh án từ Căn cứ xuất phát ghi đậm những chữ… ”Hạ bộ sưng tấy… có dấu hiệu côn trùng cắn.” Rất bình tĩnh tôi nhân định… ”Mẹ kiếp, lại đút “chim” vào ổ kiến để tránh công tác? ! Cái trò này nhiều khi cũng hữu dụng nhưng hiển nhiên bị khinh khi… Miệng chửi thề, bụng tức lộn ruột lên được, chân bước lên nhà kho lãnh đồ hành quân.`
    -Chiếc xe Jeep đón tôi từ sau chiếc C130 của Thủy quân lục chiến Mỹ. Người Trung sĩ da mầu đon đả trong lời mời thuốc hút… hỏi uống beer hay nước ngọt có trong thùng nước đá. Xe vụt đi vào khoảng mờ tối dưới ánh đèn lấp loáng trong tiếng gấm rú của động cơ máy bay vừa cất cánh. Ngang qua một Câu lạc bộ đêm nay có nhạc sống và xe chạy một đỗi nữa chiếc Jeep quẹo vào căn cứ. Vừa xuống xe tôi đã thấy Thiếu úy Dứa đi nhanh ra đón rồi đưa vào phòng Toán. Trung sĩ Kim Hoàng, BK Cao văn Hoàng BK La văn Vượng BK Dương Bửng đưa tay chào và chỉ cho tôi chiếc giường bố.
      -Mây trời thật thấp lững lờ theo làn gió Đông nhẹ. Mặt trời vừa lên đã hắt tia nắng đổ xoài người xuống sân trực thăng. Toán đã yên vị trên tầu chờ phi hành đoàn và Toán trưởng đự thuyết trình không quân. Trực thăng đầu có chỗ cho tôi và Trưởng Toán sẽ đổ bộ trước cùng ngay giữa chiếc chiếu pháo cuộn tròn nằm ngang. Toán còn lại bốn người xâm nhập từ chiếc tầu thứ hai. Hai trực thăng đậu tiếp nhau theo hàng dọc đang được hai người Mỹ gắn vào sáu Biệt kích bằng hình nộm… chiếc hai, chiếc bốn. Dùng làm kế nghi binh. Sáng nay lúc 6 giờ Toán chúng tôi được thuyết trình mục tiêu và kế hoạch xâm nhập. Giờ đây đoàn người túa ra từ phòng hành quân và chúng tôi đeo ba lô vào vai sẵn sàng.
       -Đoàn trực thăng nhanh chóng bay theo đội hình và tôi chắc rằng ông mặt trời đang tà tà theo sau… Viên Trung ùy người Mỹ ngồi trong lòng trực thăng nhiệm vụ thả Toán đưa tay chỉ hai trực thăng chở hình nộm trông như thật. Rừng xanh bạt ngàn và dãy Trường sơn bất tận chắn ngang chờ chúng tôi leo qua. Một đám mây ập vào tầu và tôi nghĩ ngay đến nhiệm vụ đầu tiên là kiểm chứng kết quả trận đánh của chiếc C130 mang theo trái bom 15.000 cân anh mới vừa được thả từ đêm qua để lấy chỗ cho bãi đáp trực thăng xâm nhập vì khu này đặc kín rừng rậm. Mặt trời đã ngang tầm như đuổi theo khi ẩn khi hiện bởi phải vật lộn với những đám mây dần trôi. Ngoái lại phía sau không còn thấy biển và giờ chỉ toàn mầu xanh núi rừng chen sương trắng. Tiếng máy trực thăng như gượng lại có tí đanh sắc hình như không muốn lao về phía trước. Và tôi đã nhìn rõ chiếc OV10 cùng hai Cobra với cánh chém gió loang loáng bên dưới. Sĩ quan thả Toán giơ tay mắt nhìn hai bên xem và ra thêm dấu chuẩn bị. Càm giác nao nao nơi bụng theo những tiếng o o rít lên từ bộ máy trực thăng và tôi biết rằng nó đang theo lệnh xuống bãi thả. Mầu xanh cây lá nhanh chóng dâng lên rõ dần rồi trực thăng như ồ lên đứng khựng theo tay vỗ của Trung úy ra lệnh xuất phát. Tôi xoay người tay ghì sợi dây hãm cùng đôi chân vừa bung khỏi càng trực thăng tay xả dây hãm tụt ào xuống… Thời gian vừa đủ để siết dây hãm nhằm làm giảm sức rơi rồi đôi mắt đưa tìm mặt đất với cú siết dây thứ hai chân vừa chạm bãi. Tháo vội sợi dây khỏi bụng tôi lao ngay vào gốc cây đổ chuẩn bị tình thế tác chiến. Thiếu úy Dứa cũng vừa xuống đang thực hiện nhiệm vụ tháo chốt từ cuộn chiếu pháo theo sau chúng tôi từ trực thăng thả xuống. Chiếc thứ hai lập tức đã đứng trên đầu thả bốn người còn lại, tích tắc họ đã tháo khỏi dây tụt và hợp đoàn. Trưởng Toán đã trải xong chiếu pháo và giật dây nổ chậm rồi khoác tay di chuyển. Tôi nhanh chóng làm bổn phận mình là ước lượng hiện trường… bao xa ngoài khu vực bị tàn phá rồi xoáy vào cái hố rông khoảng gấn 50 mét có chiều sâu ước chừng 10 mét. Toán vội vã di chuyển cùng chui lòn qua những cây đổ dọc ngang trong 10 phút chờ chiếu pháo sẽ nổ…khởi đầu cho giai đoạn hai của kế hoạch… Thời gian trôi nhanh trong vội vã chóng mặt giờ đã nhìn thấy rừng và bên cánh phải một cây cổ thụ vụt lao vút lên cao như thách thức. Đúng lúc này tiếng nổ liên tục như một cuộc chạm súng. Tôi vội báo Covey xâm nhập an toàn và chiếu pháo đang nổ. Xong gấp rút Toán tiếp tục di chuyển. Muỗi ở đâu kéo đến lăn xả váo mặt bất chấp làn thuốc trừ muỗi bóng lưỡng trên từng gương mặt. Tiềng trực thăng sau lưng lúc một rõ để rồi từ hố bom xâm nhập họ sẽ thả xuống và câu lên… sáu Biệt kích hình nộm bằng hai trực thăng thẳng về căn cứ để… cất vào kho.
     -Đoàn trực thăng rời khỏi khu vực trả lại vẻ nguyên si của rừng. Chiếc OV10 cũng sau hết rời khu vực khi biết rõ cuộc xâm nhập thành công. Tôi bỗng cười trong bụng khi nghĩ tới trái bom 15000 cân anh được thả từ đêm qua chỉ để tạo khoảng trống cho trực thăng đáp…Đánh giặc kiểu nhà giầu, kiểu này thật phí của!? Và chỉ tạo cảnh cây rừng gẫy đổ chồng chéo bằng sức tàn phá ước chừng 200 mét đường kính tính bởi bước chân chúng tôi đi qua từ hố bom còn đỏ au mầu đất. Một quả hạt trước sức nóng mặt trời trên cao tầng cây nổ bỏ hạt tạo ấn tượng thời gian và bất giác bụng kêu đói… nhìn đồng hồ 11 giờ 20. Rừng cây cao liền lạc bóng cả che phủ gần hết ánh mặt trời tạo quang cảnh tối đường hầm cho cây chồi non mọc dầy khó di chuyển nhưng lại che chắn tốt cho hành tung của Toán. Hoàng đi đầu dừng lại bên gốc cây và Thiếu úy Dứa ra lệnh ăn trưa. Đã có gió trên tầng cây cao lao xao rồi ào ạt hình như quanh quẩn rắc vội những lá rơi tới tấp chao đảo kèm theo tiếng đàn chim hốt hoảng kéo nhau ùa xà xuống tầng cây chồi quẩn quit. Gói cơm từ sáng giờ đã nguội ngắt nhưng hộp thit ba lát được hâm nóng bằng mẩu C4 loại chất nổ dạng bột dẻo có mầu trắng mà lính Biệt kích chúng tôi dùng để nấu nướng… Lại một sự phí của!  Miếng cơm nhai và tiếng con chim đất từ phía sau gáy rúc lên não nuột âm vang một chặp như dục chúng tôi tiến bước… Rừng vẫn một mực im hơi lặng tiếng.
      -Mặt trời đang chen xuống núi, vùng sáng mầu da cam dần nhòa trên biển xanh cây lá khi cái lạnh gờn gợn của rừng sâu dần bủa xuống. Bữa cơm chiều nhẩn nha chờ trời nhá nhem và chúng tôi có phần lạc quan… Khu vực không một tiếng súng truyền tin hay săn bắn thường gặp trong sinh hoạt vùng địch. Con đường mòn được phát hiện không dấu vết mới sử dụng. Một tiếng nổ lớn âm vang truyền sóng dào dạt như đứt quãng vẻ rất xa hòa cùng thú kêu hú thênh thang báo hiệu rừng trở mình vào đêm. Ngọn gió mang hơi lạnh như muốn đẩy lùi những bước chân đang đi theo địa thế lên cao tìm chỗ nghỉ đêm trong khi bóng tối ập đến rất nhanh phút chốc đã mờ mịt mặt nhau. Toán dừng lại Thiếu úy Dứa đến bên báo cho chúng tôi có một cái hang trước mặt có thể làm chỗ nghỉ đêm nhưng còn phải chờ động tĩnh. Muỗi quá nhiều ào vào mặt và xa xa tiếng sấm chợt nghe vang rền chạy từ đông sang tây. Hoàng vừa thám thính xong chỗ nghỉ đêm và thật tuyệt vời giữa đêm rừng giá lạnh một nơi nghỉ ấm áp được an toàn một nửa chỉ phòng thủ một mặt với hai trái mìn được gài.
     -Đêm của những chập chờn giấc ngủ. Trong cái áo đi mưa ấm áp đã bao lần thu mình để chống lại cơn gió thốc vào hang mang theo những hạt mưa. Đã quá nửa đêm, giật mình thức giấc giữa tiếng gió hú và mưa ào ạt. Đồng hồ chỉ bốn giờ và thế là lũ gà rừng chết rét không cất nổi tiếng gáy. Nhìn ngoài hang màu đen kịt trong ánh chớp lan dài và tiếng sấm rền rền giờ ở trên mây trong khi mưa thì ấm ào như trút nước. Hoàng bên cạnh dựa hẳn vào người tôi chìm trong giấc ngủ… biết vậy tôi vẫn để yên chiều vì rõ rằng giấc ngủ rang hay nướng là cả một tuyệt vời… Thiếu úy Dứa và Trung sĩ Kim Hoàng hai khuôn mặt theo ngọn lửa từ đáy ca nước tuy rằng chất dẻo C4 đốt lên chẳng bao giờ loang xa. Cặp Dương Bửng với La văn Vượng đang xoắn xuýt ca cà phê tỏa múi thật dễ chịu. Trời mờ sáng, bớt gió và mưa nhỏ. Nhìn ra tôi mới biết thêm về địa thế. Toán đang ở trên nơi cao mà trước mặt thoai thoải cánh rừng xa tít ít cây chồi phô toàn gốc lớn vươn thẳng tắp dễ chừng có đến cao khoảng 30 mét. Rừng im như tờ chỉ thấy gió và mưa. Mắt tôi vừa chạm ngoài xa mái nhà lá… tuy trong mưa nhưng nhìn rất rõ vì không bị những cây chồi án ngữ. Báo cho Toán biết tôi gọi Hoàng dậy. Mưa lại bắt đầu lớn ào ào và gió đi qua những tầng cây chạm ngả nghiêng vào rừng lá ken dầy tiếng hú. Con nước bất ngờ đổ xuống băng đi qua những mốc đá lúc vỡ òa lúc hòa nhập trong mưa gió nhưng vẫn tạo nên điệu đàn giao hưởng… ”mưa rừng…” Toán vào bữa sáng sau khi bàn định tình hình… Tuy bất ổn trước mái nhà lá và những cơn mưa cứ tuấn tự kéo đến, mưa trái mùa sao dai dẳng đến thế?  Riêng tôi đang nghĩ đến một loại mưa… mưa nhân tạo?! Để có thể khó dễ và làm ngưng trệ hệ thống chuyển vận của địch quân… Người Mỹ đang tận dụng khoa học kỹ thuật phục vụ cho chiến tranh.  Một cành cây rắc ầm gẫy trước hang ào chụp xuống chặn ngang dòng nước làm nó tung lên sô đẩy cứ thế lật từng vòng chầm chậm trôi rồi tấp vào gốc cây. Tôi liên tưởng đến nếu không có cái hang trú ẩn này biết đâu cành cây gẫy cũng trở thành sát thương… to chuyện. Và tin có bàn tay Thượng đế luôn theo phù hộ bên mình. Cơn mưa chợt ngớt nhưng chưa tạnh, còn gió thì lúc này hung hãn bất ngờ… Nó làm ngả nghiêng cây lá để lộ tí bầu trời cơn đen.
    -Đã qua đêm thứ hai trong mục tiêu. Tiếng gà gáy cất vang như là một thay đổi tất nhiên… ”Sau cơn mưa trời lại sáng”. Mưa cả ngày qua làm khựng lại bước chân. Toán chỉ tập trung vào phòng thủ và quan sát động tĩnh. Tất cả đều đồng ý với nhau… thời tiết như vầy ai mà đi ra khỏi nhà! Và an tâm tại nơi trú ẩn… Cái hang đá của trời ban. Thiếu úy Dứa ra lệnh phải rời khỏi hang trước khi trời sáng. Mìn phòng thủ đã gỡ và trong bóng đêm âm thầm khởi hành. Biệt kích Cao văn Hoàng thi thoảng dừng lại căn địa bàn để bảo đảm vào đúng mục tiêu. Lũ gà rừng gáy đua như bù lại cho ngày hôm qua. Sương lạnh đeo dính gương mặt may mà gió thì đứng im. Một gốc cổ thụ lờ mờ cùng làn sương trắng. Nhìn đồng hồ đã sáu giờ cũng vừa lúc Trưởng Toán chỉ cho Hoàng gốc cây có nhiều rễ bạnh để Toán ăn sáng. Công việc diễn tiến rất tuần tự giờ trên tay ca cà phê nghe tiếng chim cháo ngày mới… Chóng vánh và đã no đủ quả đúng là… nhanh như lính. Tôi đã nghe tiếng Covey nhưng ở rất xa. Xem bản mật mã… bật lại tần số trong ngày và chờ đợi. Đàn khỉ trên cây vừa ném cái gì xuống chỗ chúng tôi rồi nhe răng cười. Rất nhanh đã liên lạc xong rồi Covey qua bao vùng khác. Trong bụng lấy làm lạ khu vực không một tiếng súng đi săn thường vào buổi sáng như những mục tiêu khác.
      -Sáng ngày thừ năm trong vùng. Nhiệm vụ Reconnaissance Team gần hoàn tất sau Bomb Damage Assessment (Toán thàm sát khu vực và kiểm chứng kết quả trận đánh bom) Ngoài ra còn phải tìm cho ra hố bom thứ hai để triệt xuất theo đúng kế hoạch vì nơi đây không một chỗ trống để làm bãi đáp. Những phát hiện trong mấy ngày qua chỉ toàn là những con đường mòn bỏ không, những căn nhà lá ngồi cả tiếng quan sát chẳng có động tĩnh. Đặc biệt một khu cánh rừng cây rậm cao lớn che phủ, bên dưới trống trải vì cây chồi bị phá quang cạnh một con đường xe chạy nhưng vắng tanh cùng gió quẩn… chỉ có thể là địa điểm tập trung chuyển vận và được Toán lưu trong máy ảnh. Rừng ken dầy cây cao xum lá, không có chỗ cho nắng lọt xuống. Chiếc áo diệp lục rộng lớn nguyên sinh rập rớn xanh sóng biếc thật phiêu diêu và cũng thật sâu đắm lắng đọng những cảm thức nghiệm suy. Nắng  trên tầng lớp ngàn xanh, tiếng Covey sau lưng như đuổi theo những bước chân đang dò dẫm di chuyển. Một cơn gió bất chợt ào ạt khi tôi nói với Trưởng toán kiếm chỗ nghỉ để liên lạc… Đúng lệnh tôi phải gọi Covey trước với tần số và mật mã trong ngày.
            -Whisky oscar… Romeo bravo… over.
            -Romeo bravo đây Whisky oscar… hãy chờ khi nào thi hành kế hoạch tôi sẽ báo cho bạn… sẵn sàng OK.
Covey vừa ra khỏi khu rừng chồi phía trái… một chiếc O2 như treo trên bầu trời trong xanh. Thiếu úy Dứa đang căn lại bản đồ theo đường di chuyển từng ngày qua và ước lượng khoảng cách phù hợp. Đàn khỉ tự dưng tụ tập trên cây lơ láo nhìn chúng tôi tay chỉ trỏ nhe răng khịt khịt.
            -Romeo bravo đây Whisky oscar hãy chuẩn bị. Tôi bắt đầu đếm số và xuống bải thả xâm nhập. Khi đếm đến OK có nghĩa là mức khởi đầu để tới bãi triệt xuất.
            -Whisky oscar rõ 5/5.
Màn chỉ điểm bãi đáp đã được hoạch định trong kế hoạch hành quân và tiếng đếm số của Covey vang lên trong máy rồi OK để Toán chuẩn bị.
            -Whisky oscar… bingo.
Thiếu úy Dứa dõi theo hướng bay để biết bãi triệt xuất và Bingo là tiếng tôi vừa báo cho Covey Toán đang ở trước mũi bên dưới máy bay… Nó vụt qua rồi nhanh chòng bôc lên.
            -Romeo bravo… chỗ ở của bạn chỉ còn cách bãi đáp khoảng 10 km cứ thẳng hướng tây…thoát.
       -Mặt trời ửng lên những tia nắng hồng. Chim hót vang trên cành và lũ khỉ lô nhô trên cây. Ngày hôm qua Toán không phát hiện gì mới. Khu rừng càng lúc càng bí ẩn cùng vẻ nguyên sinh. Cao văn Hoàng được lệnh chuẩn bị di chuyển sau khi Trung sĩ Kim Hoàng gỡ xong trái mìn phòng thủ. Nắng đã lên chiếu ánh vàng chóe trên cây, Thiếu úy Dứa căn lại bản đồ và chỉ hướng đi cho Hoàng còn tôi nhiệm vụ bảo đàm về tần số trong máy liên lạc và mật mã trong ngày… Ngày hôm nay Toán xong nhiệm vụ và triệt xuất. Làn gió nhẹ khuấy động mảng sương mù bay bay bên hai tay áo tôi đã đẫm ướt lành lạnh. Covey lên bao vùng và tiếng động cơ như dội ấm lòng. Thiếu úy Dứa luôn chỉ hướng đi cho Hoàng vì chúng tôi đều biết rằng bãi đáp chỉ ở đâu đây thôi. Một vách đá chắn ngang vẫn còn hơi sương bừng mở sắc mầu Phong lan. Rừng vẫn là một bí ẩn. Và cảm thức sự bé nhỏ của con người được lật mở, khơi gợi. Toán dừng lại để tôi liên lạc Covey. Vừa ngồi xuống tôi đã nhìn thấy nắng rõ hơn ngang tầm cây cao lao vút cành lá.
                  -Kilo hotel… Xray November gọi
                  -Đây là Kilo hotel… anh là ai?
               -Xray November… Xray November… Xray November.
Ba lần xưng danh và mật mã trao đổi… nghĩa là liên lạc được nối kết. Thời gian này đơn vị chống Biệt kích của địch hoạt động rất hữu hiệu và nguy hiềm nhất là họ được trang bị máy dò làn sóng.
                  -Kilo hotel đây Xray November… tôi cần giai đoạn kế hoạch phụ… anh chỉ cho tôi.
Covey vừa ngang và nó vòng lại bay mở một cánh rộng như quan sát.
                 -Xray November… xin chú ý.
Tôi báo cho Toán chuẩn bị thế rồi từ Covey trái rocket khói được bắn xuống chỉ điểm bãi đáp. Tiếng nổ không to lắm nhưng cũng đủ để chúng tôi xác định hướng đi cũng như khoảng cách. Trên địa bàn lần này đi về hướng Nam có nghĩa mục tiêu ở bên hông. Có một điều Toán chỉ nghe được tiếng nổ chú không thấy khói đâu bởi cây cao rậm lá nhưng mừng thầm vì không phải leo qua vách đá kia thơm nức mùi hoa lan.
       -Thời gian được đếm trên những đôi chân vội vã nhưng cẩn thận đề phòng. Ngọn gió trên tầng cây cao rắc vội những cánh hoa tim tím từ cây Bằng lăng dễ chừng phải hai người ôm mới hêt vòng nơi gốc. Muỗi trên mặt và vắt dứới chân ngọ ngoạy. Thiếu úy Dứa và Hoàng dừng lại quan sát và đưa tay ra sau với dấu hiệu số 1… Tôi hiểu ngay bãi đáp được tìm thấy… Tiếng Covey bao vùng nơi xa và mặt trời xuất hiện ngang tấm đầu. Đảo mắt tôi thấy ngay vòng tròn cây rừng khoe gốc thân vút lên cao với dấu tích một hố sâu chính giữa…cây chồi mọc thấp chen cùng cây đổ sõng soài có cây gác lên nhau trơ gọng.
                  -Kilo hotel đây Xray November. Tôi đã ra được bãi đáp.
                  -Xray November… tôi sẽ đến ngay.
Thiếu úy Dứa căn lo bố phòng… Trung sĩ Kim Hoàng và Biệt kích Dương Bửng cũng gài xong hai trái mìn phòng thủ.
                  -Xray November… mở cửa sổ khi anh thấy tôi… OK
Trung sĩ Kim Hoàng cầm gương nơi tay và lấy ánh sáng vào… chuẩn bị.
                  -Kilo hotel… đã thấy anh và tôi sẽ mở cừa sổ…
Gương được chớp liên tục… đó là mật hiệu Toán phải theo nếu không muốn bị cho là địch quân.
                  -OK Xray November Rõ 5/5 anh có thời gian 40 phút chuẩn bị triệt xuất… Dứt.
     -Mặt trời như đếm thời gian nhích dần như kim đồng hồ. Đứng trên đỉnh đầu tỏa sáng khắp ngàn xanh và lũng sâu chạy dài bất tận. Non cao thật bí hiểm, thâm u và lạnh lùng. Bầu trời yên tĩnh cùng chiếc Covey đã ra khỏi vùng chắc chắn để đổi tua chiếc khác.. Một con heo rừng to lớn đen trụi dẫn bầy theo sau dễ chừng có đến mười con be bé.. Nó đứng lại hít hà chúng tôi rồi ụt ịt đi thẳng. Chim trên cành lanh chanh thưởng thức mồi ngon, có con thích thú hót véo von. Tiếng Covey tôi nghe rất rõ và tiếng gọi vang trong máy.
                   -Xray November đây Kilo hotel gọi.
             -Kilo hotel đây Xray November… Xray November… Xray November…
Mật hiệu được trao đồi và rồi Covey xuất hiện nhanh chóng gần tới.
                   -Xray November… cho tôi cửa sổ nhà anh và panel mật hiệu.
Toán đã đáp ứng lời yêu cầu của Covey và lúc này trên bầu trời hướng đông những hạt đậu vãi rõ dần theo cơn gió quẩn… muốn đẩy chúng tôi vào lại rừng…trong cái cười mỉm của hố bom như không có sự sống và nhạt dần mầu đất. Đoàn trực thăng nhanh chóng trên đầu và Kim Hoàng cùng Dương Bửng cũng gỡ xong mìn phòng thủ.
                -Xray November… bạn chuẩn bị triệt xuất 2 rồi 4 OK… Stabo.
Yên tâm hơn vì hai Cobra đang dọn bãi bằng những loạt đại liên. Trung sĩ Kim Hoàng và La văn Vượng cũng đứng vào vị trí câu dây. Một trực thăng đứng bên trên rồi thả xuống hai dây câu rồi tích tắc sau cái ra hiệu của Kim Hoàng lên phía trên…trực thăng dần lên rồi bay đi. Loạt đạn 40 ly nổ dài ấm áp không đanh nhọn như đại liên sáu nòng theo sau là trực thăng thứ hai xuống đón…. thả xuống bốn dây câu từ hai cửa. Bốn người còn lại móc khóa từ dây câu vào chốt ở hai vai. Thiếu úy Dứa kiểm soát xong ra hiệu lên trực thăng. Chân vừa rời khỏi mặt đất bằng cái rút nhanh nhưng sao lại đưa hẳn chúng tôi vào gần phía cây rừng? ! Tôi chuẩn bị đưa tay che chắn đầu mắt nhìn quan sát phía trên và hoảng hốt bật thét lên “Hoàng ơi…ơi…” Nhành cây de hẳn ra bìa rừng như khoe với ánh nắng vừa vặn chạm vào cổ của Hoàng và kéo xuống… Đẩy người vào sát bên tôi bằng khuôn mặt tức khắc biến dạng dị thường… đầu cúi gập, mắt trợn trừng, bộ lưỡi đưa khỏi miệng có cùng chất giãi hòa máu… nhiễu cả vào tay và mặt tôi. Tôi lặng người qua phút giây giờ trực thăng đã ở trên cao đang bay về căn cứ. Gió vẫn thi thoảng mang theo chất nước từ miệng Hoàng thoảng mùi tanh. Lòng tôi bỗng đau xót từ cái bấn loạn khởi đầu từ chân, mắt không dám nhìn lên trên thật gần gũi và có khuôn mặt của Hoàng… Biệt kích Cao văn Hoàng. Một cái chết êm đềm, yên tịnh khi chiến trường không một tiếng súng địch và khu rừng… Thâm u giữa đại ngàn, lạnh lùng mang đầy bí ẩn có hai hố bom 15000 cân anh. Cái chết của những người trẻ trong chiến tranh mà chưa hề một lần nắm tay thiếu nữ cũng như bao cô gái còn ngây thơ đi lãnh tiền tử của chồng vừa khóc vừa đếm tiền… ”Ông ơi, đổi cho tôi đồng này rách…”

LH Nguyễn Văn Hải CĐ1XK