Rợ Tàu ghi nhớ ai ơi!
Làm con nước Việt muôn đời chớ quên.
Non sông muốn được lâu bền,
Tận trung báo quốc, không sờn quyết tâm.
Đất trời thấu tỏ tấm lòng,
Xin vì non nước gắng công báo đền.
Làm con nước Việt muôn đời chớ quên.
Non sông muốn được lâu bền,
Tận trung báo quốc, không sờn quyết tâm.
Đất trời thấu tỏ tấm lòng,
Xin vì non nước gắng công báo đền.
***
Mùa Hè Quảng Ngãi 1972, những cơn gió Lào cháy đất, bóc da người lính trận. Bắc quân từ những vùng rừng núi Tây Trường Sơn ùn ùn vượt biên thùy Lào Việt áp lực khắp nơi trên khắp lãnh thổ miền Trung cằn khô “mùa Đông thiếu áo Hè thời thiếu ăn” này. Bắc quân muốn đánh gục Quảng Ngãi bằng mọi giá, muốn xé xác miền Trung ra làm hai bằng mọi giá… trong âm mưu nhuộm đỏ miền Nam.
Chỉ trong vòng một tháng, quận Mộ Đức đã hy sinh hai sĩ quan quận trưởng, chi khu Quế Sơn thất thủ và lọt vào tay Bắc quân thuộc Sư Đoàn chính quy 711. Trong một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với các phóng viên báo chí, Đại tá Ngô Văn Lợi, Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng Quảng Ngãi chỉ lên tấm bản đồ, ông chưa nói ngay đến các trận đánh, các vị trí giao tranh, ông tức giận nói về những hành động dã man của cộng quân khi đốt nhà, tàn sát đồng bào và bắt dân đưa lên núi:
– Các anh chị có tưởng tượng nổi cảnh quân cộng sản dùng đồng bào làm bia đỡ đạn một cách tàn bạo không? Họ đã làm điều đó khi đánh Pháp thời trước, nay họ sài lại cái trò dã man đó khi tấn công các vị trí chúng ta. Họ đốt nhà đồng bào quanh căn cứ mỗi khi tấn công chúng ta. Nỗi đau xót của chúng ta là phải chứng kiến cảnh bà con gục chết giữa hai lằn đạn, trong trong biển lửa. Nơi nào còn lại họ lùa đồng bào không được, họ đốt sạch nhà dân! Dường như họ không còn là người Việt Nam!
Ông đưa bàn tay đặt lên tấm bản đồ với những nét đau uất hằn lên gương mặt. Bàn tay ông thu lại bóp hai bên vầng trán, xong ông chỉ từng điểm trên bản đồ:
– Sơn Tịnh, Minh Lang, Ba Tơ… nhà dân thành tro bụi dưới bàn tay cộng sản, không biết bao nhiêu người đã chết, không biết bao nhiêu người đã bị bắt đem vô rừng… và những bàn tay thấm máu đồng bào đó đang bung rộng trên hầu hết lãnh thổ Quảng Ngãi. Chi khu Ba Tơ là cái nút chặn chiến lược nằm sát biên giới Lào Việt sẽ là mục tiêu sinh tử cần phải nhổ của địch, và cần phải giữ bằng mọi giá của ta. Ba Tơ mất là Quảng Ngãi lâm nguy. Mất Quảng Ngải là miền Trung bị địch cắt làm hai, nhưng chúng ta sẽ bẽ gẫy ý đồ địch!
Chi khu Ba Tơ nằm giữa một vùng đồi núi chập chùng liếp liếp rừng xanh tiếp cận biên giới Lào Viê.t. Ba Tơ dân số khoảng 16 ngàn người với một căn cứ quân sự được Tiểu đoàn 69 BĐQ/Biên Phòng và 2 đại đội Địa Phương Quân khoảng 160 người trấn giữ . Ba Tơ như một con mắt, một cái ống nhòm bám theo các hoạt động địch, dòm ngó chân địch. Bắc quân xẻ núi vượt sông vô tận Kampuchea được mà không bứng nỗi Ba Tơ để mở đường chiếm Quảng Ngãi, cắt miền Trung ra làm hai được là một nỗi bực tức của Hà Nội.
Nối Quảng Ngãi với Ba Tơ là một con lộ nhỏ như hương lộ, con đường phải qua những khoảng trống và tiếp theo là một hẽm núi hiểm trở chết người, nơi địch đã từng phục kích các quân xa và xe đò của thường dân. Vượt qua được hốc núi hung hiểm này mới tới Ba Tơ. Vô hình chung, Ba Tơ bị thiên địa vây kín mà nếu đoạn đường hiểm trở này bị địch cắt đứt, Ba Tơ bị cô lập, và con đường thoát duy nhất của Ba Tơ là máy bay, con đường sống tiếp tế cho Ba Tơ cũng bằng máy bay.
Sau khi một số nhà dân bị việt cộng đốt cháy trong trận tấn công dò dẫm phản ứng và khả năng phòng thủ của Ba Tơ, Tiểu Khu đã tiếp tế một khối lượng lớn đạn dược, lương thực và thuốc men cho quân trú phòng. Tin tức hoạt động địch được theo dõi, cập nhật từng ngày, từng giờ.
Trong khi các phương tiện phòng thủ Ba Tơ được tăng cường thì bên kia biên giới Lào Việt, cộng quân lập một căn cứ Ba Tơ thứ hai trên sa bàn, đặc công học ngày, học đêm làm sao có thể dứt điểm Ba Tơ ngay trong đêm đầu với một trận cường tập bằng biển người và pháo.
Nhưng một điều địch quân không ngờ là ngoài quân số chính thức có số quân, có quân bạ, có thẻ bài… Ba Tơ còn có những nữ binh không số quân, những người đàn bà chiến đấu gan lì bên các ổ súng của chồng, kể cả những nhóc nhỏ con của các Địa Phương Quân trú phòng ở chung trong doanh trại.
Các dãy giao thông hào, các công sự phòng thủ, các ổ chiến đấu tua tủa những súng chỉa ra ngoài, những thùng lựu đạn, những thùng đại liên, những súng phóng M72… sẳn sàng ngày và đêm, sáng và tối… bất cứ lúc nào, khi bị tấn công, kháng tuyến bỗng chốc sẽ trở thành lưới lửa phản kích ngay lập tức.
Cũng như đa số anh em Địa Phương Quân khác, anh Bẩy Địa Phương Quân, 4 năm lính, một con 9 tuổi, cu Thành, một vợ vừa cấn thai … sống với anh trong trại từ ngày cưới nhau. Chị Bẩy tâm sự với bạn bè:
– Mình xuất giá thì phải tòng phu, “anh đâu thì em đó”, tui đâu có bỏ ảnh một mình trên cái chi khu Ba Tơ này được. Tui thương chồng tui, tui sống chết với ảnh. Tui đem cả thằng Cu Thành lên ở với ảnh trong cái tiền đồn heo hút này!
– Thế thì chị không sợ súng đạn sao?
– Thét rồi cũng quen! Có mấy lần việt cộng đánh đồn, ảnh bảo tôi ở trong hầm, nhưng khi quay lại, ảnh lại thấy tôi bên cạnh. Cũng đỡ buồn trong những lúc ảnh chong con mắt nhìn ra bóng đêm, rồi khi bắn nhau với việt cộng, anh chỉ tôi cách bắn nữa. Nay thì tôi rành súng đạn lắm! Tôi ném lựu đạn không xa, nhưng tôi bắn cũng ngon lành không thua ai! Chị biết không, tui bắn rành rẽ cả M16 lẫn M79 đó! Đạn tui bắn hay đạn ảnh bắn, việt cộng trúng đạn cũng lãnh thẹo chết lăn quay như thường!
– Chị chiến đấu như lính, vậy chị có được phát lương không?
– Làm gì có chuyện đó chị! Tui thương chồng, tui chiến đấu bên chồng, tui đâu màng mấy cái chuyện lương lậu! Không mất chồng, không mất đồn là tui dui rồi!
Thế nhưng, mùa hè năm nay, Ba Tơ bị cộng quân đe dọa nghiêm trọng hơn, anh Bẩy nghe Trung đội trưởng đi họp trung đội về và anh biết tình hình vô cùng nguy hiểm trong những ngày tới, hay có thể cả trong đêm nay. Anh lo cho an nguy của vợ con, anh muốn chị Bẩy đem cu Thành về phố ở nhà ngoại chờ tình hình sáng sủa mẹ con hãy trở lại. Anh gọi vợ:
– Sáng mai có chuyến trực thăng tiếp tế và máy bay sẽ về lại Tiểu Khu, anh xin phép ông thẩm quyền cho mình và con theo máy bay về ở dưới ít hôm! Trên này bây giờ căng và nguy hiểm lắm!
– Không! Em và cu Thành ở lại với anh. Em mà về dưới đó, nghe việt cộng đánh đồn là em bỏ ngủ, bỏ ăn. Em đâu sợ chết! Em không về!
– Còn cu Thành! Con có muốn về ngoại ít hôm không?
– Không! Con ở lại với Ba!
– Con ở lại vướng chân Ba! Con đâu giúp gì được Ba và mấy chú mấy bác khi việt cộng tấn công đồn? Lỡ việt cộng tràn vào đồn thì làm sao ba xoay xở mẹ và con?
– Con không vướng chân ba đâu! Con mang đạn trong hầm ra cho Ba. Lỡ thua Ba chạy, con chạy theo. Ba đâu cần cõng con như hồi nhỏ. Con ở lại với Ba nghe Ba!
Anh Bẩy bỏ thùng đạn xuống chân, đến ôm vợ và con vào lòng:
– Thôi được! Sống chết có nhau. Anh còn một cái áo giáp cũ để góc giường, tối nay em để bên cạnh và mặc vào khi phải ra giao thông hào với anh! Cu Thành ở trong hầm, khi ba gọi mới chui ra theo đường Ba thường chỉ con đi. Con không được bò lên mặt đất lượm dù hỏa châu như mấy lần trước khi súng còn bắn nghe chưa!
Thế là ụ súng của anh Bẩy lại có thêm một tay súng và một tiếp đạn viên chưa tới tuổi vào Thiếu sinh quân. Anh Bẩy tin ở khả năng phòng thủ và sức chiến đấu của đơn vị. Chiến đấu bên cạnh một tiểu đoàn Biệt Động Quân Biên Phòng lừng danh, anh và Đại đội ĐPQ của anh rất an tâm.
Anh lại là người tin ở mệnh số. Ngày hai vợ chồng coi tuổi cưới nhau, ông thầy Đạt tướng số ở Quảng Ngãi bảo hai tuổi hạp nhau, không làm giàu nhưng thọ, “trăm năm hạnh phúc”, hai số này lấy nhau là tốt. Anh Bẩy nghĩ đi lính Địa Phương Quân đồn trú trên cái đồn dễ ăn pháo địch như vầy thì số nào giàu cho nổi, còn hạnh phúc thì có là cái chắc, chồng thương vợ, vợ không bỏ chồng trong lúc nguy nan như hôm nay… thì hạnh phúc là đúng quá rồi, còn cái chuyện sống trăm năm đầu bạc, rụng tóc rụng răng … ui thì tới đâu hay tới đó, việt cộng bắn thì mình bắn lại, tên bay đạn gởi, rủi may có số…
Ngày nóng đêm lạnh, những cơn gió núi về đêm tràn qua Ba Tơ lạnh se người. Lại một đêm biên trấn chờ địch pháo, chờ địch tấn công bốn mặt. Các điểm nóng có thể địch gom quân làm tuyến xuất phát công đồn đã nằm trọn trên bản đồ không yểm và pháo binh. Các cuộc hành quân bung rộng ban ngày đã để lại cho địch vô số những mìn và trái sáng gài từ xa đến cận và sát vòng rào phòng thủ trước khi rút quân vào căn cứ.
Những toán tiền sát kích đêm báo động đã nằm ở các điểm và tuyến dự phòng… Rừng xanh không có chân, núi không thể bò xiết vòng vây từ những cao độ, chỉ có con người, chỉ có đặc ông, chỉ có Bắc quân mới khả năng di chuyển khép nhỏ vòng vây Ba Tơ, nhưng vòng vây đã giăng lưới lửa, vòng phòng thủ kín cơ hồ một con kiến chui vào không lọt. Bắc quân không thể chọn cái bất ngờ trong đêm nay, hay ngày mai.
Giữa đêm gió ngưng, tiếng xạt xào của lá biến mất, cứ điểm Ba Tơ tưởng chừng đang vùi trong giấc ngủ, nhưng không, cái im lặng chết người của đêm không một tiếng côn trùng đang báo hiệu một cái gì bất trắc, nguy biến, một trận tấn công phủ đầu, vùi dâ.p. Tất cả quân trú phòng đều chong mắt vào đêm đen.
Cạnh bìa rừng như có tiếng con chim giật mình hốt hoảng xé kẽ lá bay vụt vào đêm đen. Một loạt trái sáng và claymore tự động nổ vang, chiếu tỏa rực một góc rừng phía Tây Bắc. Đại liên, M16 và phóng lựu từ bên trong dập ra đơn vị địch như mưa.
Nhiều bóng đen quỵ xuống và những bóng đen khác giạt ra hai bên và tiến quân ào ạt vào hàng rào phòng thủ. B40. AK và các loại pháo địch tác xạ tập trung vào ổ đại liên của anh Bẩy dọn đường cho toán đặc công cắt hàng rào kẽm gai mở đường tiếp cận kháng tuyến để tránh phi kích và pháo binh. Cùng lúc, các tuyến phòng thủ bên Biệt Động Quân cũng bị tấn công đồng loạt, song dường như Bắc quân có kế hoạch áp lực nặng hơn bên tuyến Địa Phương Quân với hy vọng chọc thủng hàng rào mặt này. Các loại thượng liên và pháo địch cày tung tóe những mô bao cát trước mặt anh Bẩy.
Anh Bẩy tay siết cò, vai đưa bá súng xoa qua lại, lưới lửa đan cheo chéo vào các toán địch quân đông như kiến. Khẩu đại liên của hạ sĩ Bình bên cạnh và khẩu của anh nổ không biết bao nhiêu thùng đạn anh không nhớ. Anh không quay lại, mắt chong về phía trước, miệng gọi chị Bẩy:
– Em chuyển gấp thêm mấy thùng đạn đến sắp sẳn cho anh! Nhanh lên! Cạy nắp kéo sẵn mấy giây đạn ra cho anh!
– Chỉ còn có 4 thùng anh ơi!
– Trời ơi! Tụi nó xã láng suốt đêm nay, 4 thùng sao đủ! Em theo giao thông hào vô hầm gọi Cu Thành phụ đem đạn ra cho anh, tiếp tế thêm vài thùng cho ổ bên phải của hạ sĩ Bình. Nhanh lên đi em!
Từ hôm đến giờ, khẩu đại liên của anh Bẩy bắn không ngừng nghỉ. Khi chị Bẩy trở ra với hai thùng đạn, cu Thành khệ nệ cong lưng mang theo ra một thùng. Anh Bẩy bảo con:
– Con mang thùng đạn qua cho chú Bình! Nhiệm vụ của con là tiếp thêm đạn.
Ban ngày, quân trú phòng bung ra ngoài kiểm soát tình hình, đếm xác địch, đặt lại hệ thống mình bẫy và trái sáng, cùng lúc bên trong anh em tu bổ lại hệ thống phòng thủ, tăng cường đạn dược tại chỗ các vị trí súng cộng đồng… Tất cả được lệnh ứng chiến tại chỗ. Đêm thứ hai, đêm thứ ba, địch trở lại tấn công nhưng cường đô nhẹ hơn, dường như hôm đầu địch tổn thất nặng.
Các điểm pháo địch đặt quanh sườn đồi rót liên tục vào căn cứ Ba Tơ không gây thiệt hại nhiều trên các công sự phòng thủ kiên cố, và có vẻ như địch muốn điều nghiên và điều chỉnh các vị trí cần tác xạ trong căn cứ bằng những đợt pháo ban đêm cho trận cường tập quyết liệt kế tiếp. Sau khi rút qua bên kia biên giới Lào Việt bổ sung quân số và điều chỉnh chiến thuật tấn công, Bắc quân sẽ ra tay trở lại..
Qua ba đêm bị tấn công mà nặng nhất là đêm đầu, số thương vong của quân trú phòng không đáng kể, đạn dược lương thực căn cứ đã chuẩn bị cho gần một tháng bao vây mà không cần tiếp tế. Các binh sĩ bị thương được điều trị tại chỗ vì không thể tản thương về Tổng Y Viện Duy Tân hay Bệnh viện Quảng Ngãi.
Các sườn đồi quanh Ba Tơ địch chong pháo và phòng không như cây rừng, từ trên cao nhìn xuống, Ba Tơ trở thành một điểm nhỏ và bất cứ một chiếc trực thăng nào lọt vào Ba Tơ hay đậu lên bãi đáp căn cứ, sẽ không có cơ hội thoát khỏi lưới lửa của Bắc quân. Ba Tơ đã thực sự bị bao vây và cô lập. Nhưng Ba Tơ vẫn sừng sững hiên ngang trước mắt quân thù.
Đêm thứ tư, đúng như dự đoán của Trung Tâm Hành Quân và chi khu Ba Tơ, địch tăng cường thêm một số không rõ về hỏa lực và quân số để dứt điểm Ba Tơ. Mới khoảng 6 giờ tối, các toán tiền sát đã báo cáo về các dấu hiệu chuyển quân đông đảo của địch. Lệnh mấy đứa con “rong chơi xa” vào hang cấp tốc được ban ra để pháo binh dập phủ đầu các điểm khả nghi tập trung quân của địch. Đánh trước cho mẻ thế tiến công của địch ngon hơn.
Các khẩu pháo 105 ly của Biệt Động Quân rót đạn tới tấp vào các điểm khả nghi, và y như rằng, một số đơn vị địch đang gom quân chuẩn bị cho trận cường tập biển người bị lãnh pháo, các chỉ huy hành quân địch tản quân để tránh pháo và bất ngờ ra lệnh trả đũa. Pháo địch trên các sườn đồi thi nhau rót vào căn cứ và địch bắt đầu tấn công dữ dội khắp các tuyến phòng thủ. Đạn bên trong bắn ra như mưa bão.
Cũng như mọi hôm, đêm nay, chị Bẩy mang mền và áo giáp ra ngủ bên chồng. Chị ráp băng đạn vô cây M16, chị chuẩn bị đạn sẵn sàng cho cây M79, chị khui nắp mấy thùng đạn đại liên để sẳn cho chồng rồi chị lăn ra quấn mền ngủ dưới chân anh Bẩy. Lúc này chị mang bầu cũng gần hai tháng, cái bầu làm chị mỏi mệt, thêm ba đêm chiến đấu bên chồng, bị mất ngủ làm người chị như rã rời không mang nổi một thùng đạn, thế mà khi địch bắt đầu khai hỏa, những tràng thượng liên đầu tiên tua tủa những lằn lửa như điện xẹt cắm vào bao cát bên cạnh anh Bẩy cùng với tiếng pháo của địch trút vào căn cứ, chị bung mền chụp súng bắn tiếp chồng một cách tỉnh queo. Anh Bẩy bảo chị:
– Đêm nay có lẽ là đêm sống chết đó em! Tụi Sao Vàng này là loại dữ chứ không phải tụi địa phương. Nó không nhổ mình nổi thì người ta sẽ gọi nó là sư đoàn Sao Chì, Sao Đất Sét… nó nhục lắm. Có điều biết chắc là có một tên Sao Vàng bị ăn M79 của em mà thằng sư trưởng nó cóc biết! Nó biết chắc nó độn thổ!
Anh Bảy đùa với vợ. Hai vợ chồng “hợp đồng chiến đấu” ngon lành dưới lằn đạn chíu chéo của đủ các lại vũ khí địch trút vô đồn. Gần đến 4 giờ sáng, súng các mặt nổ dữ hơn, pháo trên các đồi xung quanh rót đạn ào ạt hơn, kinh nghiệm chiến trường cho anh Bẩy Biết là địch chuẩn bị biển người. Và quả như vậy, tiếng hô xung phong dậy vang rừng núi nghe rõ len lách trong tiếng đạn nổ như mưa, như pháo Tết. Tiếng hô xung phong của địch cũng pha chen với những tiếng thét đau đớn kinh hoàng của dòng người địch bị trúng đạn, có thể người bị một viên, có thể cùng lúc bị mấy mươi viên, có thể tan xác, có thể quằn quại…
Lúc này chị Bẩy không trở lại hầm mang đạn ra, chị dựa vách bao cát bên chồng bắn chính xác vào các mục tiêu đang tràn vào các mảng hàng rào bị cắt, chị bắn có lúc hàng loạt cả băng đạn, có lúc chị bắn từng ba hay bốn viên một. Chị trở thành một xạ thủ tác xạ điêu luyện tự lúc nào chị không biết.
Còn cu Thành? Nhóc nhỏ đêm nay không núp trong hầm mà ra hẳn giao thông hào. Anh Bẩy gọi con:
– Đêm nay hao đạn quá trời! Mấy khẩu đại liên mà hết đạn thì M72 có thánh cũng không thay nổi. Trong hầm còn nhiều đạn không con?
– Còn Ba! Con thấy còn một đống lận! Nãy giờ con mang đạn ra cho Ba và chú Bình mà Ba mê bắn Ba đâu có hay!
Anh Bẩy mắt vẫn không rời mục tiêu, không rời các toán đặc công gần như ngang nhiên liều mạng đạp xuyên lưới lửa để xé vô đồn. Bàn tay anh Bẩy tê rần, mấy ngón tay như cứng lại. Địch tấn công rát quá, nên cái cảm xúc thương con, thương vợ nó không còn chỗ trong đầu anh. Đạn từ nòng súng anh vẫn tuôn ra như mưa bấc, và anh có cảm tưởng nếu anh ngưng bắn, địch sẽ tràn tận hàng rào phòng thủ sau cùng, và những tên còn sống sẽ chơi một quả B40 vào ổ đại liên anh.
Anh thương đơn vị, anh thương vợ con… Và anh phải chiến đấu chết bỏ.
Gần khoảng 5 giờ sáng, chưa có tuyến phòng thủ nào bị chọc thủng. Cu Thành vẫn tãi đạn ra tuyến cho cha. Đầu đêm cu Thành khệ nệ mang hết thùng đạn này sang thùng đạn khác dưới làn mưa đạn, em như không cần biết gì trên đầu em giăng kín những thứ chết người, xẹt qua xẹt lại như đom đóm điên cuồng rượt đuổi nhau. Cuối hôm, độ cường tập của địch hung hãn hơn, một số vòng rào bên ngoài bị cắt sát dần, bộ binh và đặc công địch đạp xác chết đồng đội tiến vào căn cứ sâu hơn, lưới đạn hai bên giao thoa dày hơn. Cu Thành có lúc phải dựa vào vách giao thông hào bịt hai tai khi pháo địch nổ quá gần. Pháo bớt bắn, cu Thành bỏ hai tay ra nghe ngóng, em bắt đầu cảm thấy hai tay mõi nhừ tự lúc nào, không xách nổi thùng đạn, em khom mình xuống, chống hai tay trên đất lấy đầu ủi thùng đạn đi từng bước, từng bước. Khi cái đầu bị ê, cái cổ bị mõi, em lấy giây buộc vào thùng đạn, cột giây vào eo ếch kéo xềnh xệch theo giao thông hào để tiếp đạn cho cha. Làm sao trong chiến sử thế giới có một lại chiến trận nào lạ lùng, bi hùng, bi khốc như vậy. Cu Thành tham dự cuộc chiến như một trò chơi, như một trách nhiệm giúp cha mẹ nhặt cũi, hái rau, xay lúa, giả gạo…
Trời gần sáng, như đã lỡ phóng lao, địch xã láng lần chót mong tràn ngập cứ điểm Ba Tơ trước khi mặt trời lên, và họ tung toàn bộ sức lực còn lại tràn lấn khắp mặt các hàng rào phòng thủ. Từ bên tuyến Biệt Động Quân đến tuyến của Địa Phương Quân, lệnh các thẩm quyền như đã hẹn, đồng loạt ra lệnh thổi M72 trực xạ vào các tụ điểm biển người đch… Ầm! Ầm! Ầm!…! Tiếp theo là lưới lửa từ các kháng tuyến dập dày đặc vào làn sóng người. Bị M72 xé ra từng mảng nhỏ, làn sóng người cường tập của địch bỗng như khựng lại và tan biến như sóng triều vỡ thành bọt nước dưới chân bờ đá trên bờ Thái Bình Dương những ngày biển đô.ng. Địch lui quân “không kèn không trống”, và pháo trên các sườn đồi thưa dần. Mặt trời trốn đạn trong mây ló mặt ra”trình diện” tự lúc nào không hay. Khi anh Bẩy rời ổ súng bước xuống giao thông hào, anh lờ đờ nhìn hai mẹ con, chị Bẩy ôm cu Thành ngủ say như chưa từng ngủ, có lẽ từ sau lúc địch rã hàng ngưng tiếng súng vào lúc rạng đông. Bóng cờ vẫn lồng lộng bay trên căn cứ Ba Tơ sau bốn ngày đêm tử thủ! Ba Tơ, niềm hãnh diện của những người lính miền Nam, niềm tự hào của Quảng Ngãi… và rồi, hàng loạt huy chương được ban cho những chiến binh kiêu hùng, những cấp bậc được vinh thăng vì công trạng giữ thành… Song, không biết bao nhiêu người nữ binh không có số quân như những người vợ lính chiến đấu bên chồng trong những đêm tử thủ Ba Tơ, đã vô tình bị bỏ quên, bị khuất chìm vào quên lảng trong suốt chiều dài của những trang quân sử lẫm liệt, bi hùng trong những tháng năm khói lửa bảo vệ tự do cho phần đất còn lại của Tổ Quốc Việt Nam…
Bắc Phong Sài Gòn.
Hải Triều
Nhóm Nhà Văn Quân Đội
Nhóm Nhà Văn Quân Đội
No comments:
Post a Comment